Thursday, April 20, 2006

Thi nhan xich lo

Đối với em, được đọc một bài viết dí dỏm và hay là một cái thú. Nếu bài viết ấy lại chưa hề được mang ra cho mọi người đọc thì cái thú ấy lại gấp hai. Bài viết gửi đi rồi hình như có mất đi một tí gì, có lẽ là một tí hương trinh tiết. Chính vì thế mà nhiều khi viết được một bài tâm huyết định gửi cho các bác mà em vẫn chưa nỡ gửi đi ngay, mà còn ngồi nếm cái thú thanh khiết ấy rồi ngâm nga:

Của tin, gọi một chút này làm ghi

Đọc đi đọc lại riêng lấy làm đắc ý lắm.

Thế mà lần này bài viết của em gửi đi, không những là mất đi một tí hương trinh tiết, mà còn bị cưỡng hiếp nữa. Thật xót xa!

Bác xích lô có biết rằng khi bác viết:

Đặc biệt TY trong tôi chữ Tình kia mới đáng giá ngàn vàng , đôi khi là vô điều kiện, biệt lập về không gian và thời gian. Quanh trái đất ba phần tư là nước. Nhưng trong đó nước mắt tình yêu chiếm phần nhiều, điểm xuyết thêm cho giọt lệ đi giữa không trung muôn màu bất tận và làm ẩm ướt những mưu toan khô cứng giữa đời thường. Nói chung có một cái gì đó vừa mơ vừa thực. Dù sao đi chăng nữa con người ta vẫn cần tình yêu, chỉ có khác nhau là tình yêu đến với họ như thế nào?

thì trong những câu này không có lấy một chút "tình sâu ý hiếm" và mặc dù cái lốt mới rềnh ràng của chúng, chúng vẫn có thể nằm xếp hàng với những câu sáo nhất xưa nay mà không chút ngượng. Tránh tầm thường mà lại rơi vào tầm thường là thế.

Nói đi cũng phải nói lại. Khi bác viết:

“Ta sống mãi trong� khao khát của tình yêu, Thủa tung hoành, kiêu hãnh mãi còn đây…, Nhớ người yêu cũ, nhó một hồn người. Chỉ đi bên Nàng vẫn thấy lung linh…Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, Ta say Nàng đứng uống ánh trăng tan? Và chữ Tình kia chẳng thể nhạt phai. Ta lặng ngắm cuộc đời đổi thay. Và cố giữ lấy riêng phần bí mật”

Em thấy lời văn tuy còn có gì lệch với hồn văn nhưng không có một tâm hồn đắm đuối không thể viết nên những lời như thế. Người đọc sẽ thấy ngạc nhiên và băn khoăn không biết những chỗ sâu kín trong lòng mình có gì giống như thế không. Dù sao, sự thành thật của văn nhân không thể ngờ được. Cái mạnh mẽ, cái to lớn lung linh ấy, những đau thương vô lý mà da diết ấy, cái thế giới cô đơn và huyền ảo ấy, ai có ngờ ở trong tâm trí một bác xích lô ba gác. Em là người thế giới bình thường, thỉnh thoảng lạc vào mà trầm ngâm và ngắm lá rụng, trăng vàng, nghe tiếng rên rỉ của giun dế cũng hay, nhưng triền miên trong đó không nên. Mỗi lần nấn ná trong đó quá lâu, đầu em choáng váng, không biết mình là người hay là ma. Và em sung sướng biết bao lúc thoát giấc mơ dữ dội, em trở ra, thấy chim vẫn kêu, người ta vẫn hát, cuộc đời vẫn bình dị, trời cao vẫn trong xanh, bác xích lô vẫn gửi bài.


TVT 5-9-2004


Có những người phụ nữ yêu mến tôi, kể cả những người kém tôi hơn 10 tuổi, điều này thì chẳng có gì lạ, sự giao lưu không phân biệt không phân biệt khoảng cách về tuổi tác, nhất là tôi có thể giao lưu với mọi tầng lớp, trí thức nói kiểu trí thức, trẻ em nói kiểu trẻ em, ba lăng nhăng nói kiểu thô tục,,,,bởi tôi muốn khám phá sự đa dạng trong mỗi tầng lớp, trong mỗi nhóm người khác nhau, để tích lũy những nét riêng có cho riêng mình giữa dòng người và ngợm đấy.

Tuy nhiên, những người phụ nữ tôi thích thì chả bao giờ chủ động cả. Vì vậy mà tôi phải vất vả tìm kiếm. Tình yêu đối với tôi quan trọng và say mê như sống hay làm việc, nếu được phép tôi sẽ xây cho mình hai cái Cõi Linh để thờ, một bên là Tình yêu, một bên là Sự nghiệp. Đặc biệt TY trong tôi chữ Tình kia mới đáng giá ngàn vàng , đôi khi là vô điều kiện, biệt lập về không gian và thời gian. Quanh trái đất ba phần tư là nước. Nhưng trong đó nước mắt tình yêu chiếm phần nhiều, điểm xuyết thêm cho giọt lệ đi giữa không trung muôn màu bất tận và làm ẩm ướt những mưu toan khô cứng giữa đời thường. Nói chung có một cái gì đó vừa mơ vừa thực. Dù sao đi chăng nữa con người ta vẫn cần tình yêu, chỉ có khác nhau là tình yêu đến với họ như thế nào?�� Bởi cuộc đời đã dạy cho tôi một điều rằng, những kẻ đi đến cùng của bất cứ sự việc nào thì cuối cùng đều là những kẻ gặp may mắn. Con người ta chỉ� hơn nhau ở sự� kiên định trong suy nghĩ, sẵn sàng đi đến cùng thiên đường hay địa ngục mà mình đã quyết định dấn thân. Như thế mới có thể cảm nhận đủ vị của đời mà không hề hối hận, nhưng khi được sẽ được rất nhiều. Bỏi vậy, mà Tôi một kẻ cao to� khỏe mạnh, hiểu biết thì dã man mà vẫn chưa tìm nổi tình yêu� đích thực cho chính mình. Nếu tôi không hiểu biết gì về vẻ đẹp Tướng cách mỹ có lẽ tôi đã cưới đến lần thứ 5 rồi, thừa sức lấy mười con Nai . Trong khi đó khối kẻ nhiều tiền chỉ thèm khát có một Con Nai� “Sắc tướng mỹ” mà vẫn không làm nổi. ("Sao Vinaconex không phối hợp với Báo Tiền phong tổ chức cuộc thi người đẹp Tướng cách Mỹ nhỉ_mèo méo nói")�

“Ta sống mãi trong� khao khát của tình yêu, Thủa tung hoành, kiêu hãnh mãi còn đây…, Nhớ người yêu cũ, nhó một hồn người. Chỉ đi bên Nàng vẫn thấy lung linh…Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, Ta say Nàng đứng uống ánh trăng tan? Và chữ Tình kia chẳng thể nhạt phai. Ta lặng ngắm cuộc đời đổi thay. Và cố giữ lấy riêng phần bí mật”

��

Ôi giời, buồn ngủ quá! Xem ra cứ phải đường ta ta đi, thỉng thoảng ngó ngang ngó dọc tí cho biết, chả muốn làm trí thức làm gì, làm xích lô ba gác vẫn sướng hơn,,,,,,


Goodnight!

Mèo Méo (CC) 4-9-2004

No comments:

Post a Comment