Tuesday, April 29, 2008

24h ở Thailand - One night in Bangkok makes a hard man humble


There was quite a hot song, named "One night in Bangkok". Well, what I'm telling here is not about what happened to us in Bangkok, but Pattaya, a city located in the east coast of Thailand. Ever since the accident took place and then we rushed back to Vietnam safely, the 1980s famous song has been whirling in my mind. Sometimes, or should I say, many times, you listen to music but you don't pay attention to the lyrics. Then one day, you suddenly discover that what the singer says in his song is really something.

In Vietnam, we have public holidays by the occasion of 30/Apr. - 1/May. This year, I have almost one week off so I decided that my mom and I would join a tourist program to Thailand, which is a very reasonable tour to Vietnamese: inexpensive price, abundance of exotic things to see, shopping opportunities and short fly time. These are what holidays about.

We left home for Noi Bai international airport at about 10:15 April 26. The plane departed for Bangkok at 12:45. This is Nokair of Thailand. I wasn't very happy when I was told I would fly with
a budget air carrier. However at the end, the service they performed turned into my fullest satisfaction. I possess a golden membership of Vietnam Airlines' frequent flyer program, which means I fly a lot, and I know what it takes to be a good air carrier. It is interesting to notice that a Vietnam Airlines' round trip ticket from Hanoi to Bangkok costs 30% more than what I paid for the entire 4-night 5-day packaged tour in Thailand.

NokAir Plane

It's aircraft looks funny, though. It was a Boeing 737.

The departure and arrival time were good with no considerable delay. We arrived in Bangkok at about 3PM. The tourist company's large bus was readily waiting for us outside Bangkok's Suvarnabhumi Airport. We headed to Pattaya right away.

It takes normaly only 2 hours to drive from Bangkok to Pattaya, but on the way the bus stopped for a while at a food complex for everyone's refreshment. Besides, when we arrived in Pattaya city, we got in a sort of traffic jam, which is not a surprise. We then arrived at Pattaya Century Hotel at about 6:45PM. The tour guide, Chack, a Thai man, announced that the group would meet again in the hotel lobby at 7:30PM so that the bus would take us to dinner.

Getting into the room, unpacking the suitcase and taking a shower consumed almost all of the allowed time. My mom decided that she would not take a shower before dinner.

The restaurant that we were going to is not to far from the hotel but again we experienced a traffic jam. When staying on the bus, I took some pictures, which turned out to be the only few pictures of Thailand that I took in this trip.

We arrived at the restaurant at about 8PM. There was an old Thai lady standing at the entrance and giving us something that tasted like pumkin seeds. I thought she works for the restaurant what she gave us was kinda welcome gift. Well, she’s not, as later I figured out.

The dinner went on for nearly an hour. That night there was a huge premierleague football match of MU playing against Chelsea so there were a lot of discussion and chatters among the guys in my group and we even ordered some beer. When we stood up for leaving, it was almost 9PM.

As I proceeded to the door, I noticed the old Thai lady who gave us free pumkin seeds when we came in. She was standing outside the restaurant, behind her flat baskets which are piled on a folding chair, looking at us. Oh, she was selling. I was about to call my mother: “buy some of this stuff, it tastes very well”.

Oops!

Shit happened!

My mom was walking about an arm length ahead of me, and she just tumbled and was lying on the road. She didn’t pay attention when walking from the pavement down to the road.

Everybody panicked. Even me, as a few seconds later I approached and held her in my arms and saw that her right hand position was wrong. The wristbone was obviously dislocated or even worse, broken.

There are millions of chances when anyone could make a false step and tumble, but when you are on a traveling trip to a foreign country and get your wrist broken, the timing is just rightfully wrong.

My mom was in pain to such extent that she couldn’t make a sound. People were standing around so close that I could hardly breathe. Everybody, please out! Someone call a taxi!

10 or 15 minutes had passed. No taxi. Go by the big bus then. The bus would take everyone back to the hotel, and I would also need to gather some stuff like passports, creadit cards, and mobile phone.

Later on, being told by Chack, the Thai tour guide, I got to know that there is no normal taxi in Pattaya, there are only 2-row taxis, the 3-wheeled taxis on which people seat on 2 opposite benches. What kind of touristy city is that? From Century hotel, we again rode the big bus to the hospital.

Chack was not so sure about which hospital to go. On the bus he kept calling somewhere by his mobilephone. Then he told me: we are heading to Pattaya International Hospital, it’s a private hospital and expensive, but by this time of the night, which is over 9PM, going to other hospitals might not be so good. I agreed. Who cares about the money? My mom needed to get treatment as soon as possible to release her from too much pain.

Pattaya International Hospital. Quite a decent one. The staff speaks English but they language skill is just so-so. I had Chack, a native speaker accompanying for translation anyway.

Pattaya International Hospital - waiting lounge

They asked me to fill out some forms and even made a copy of my mom’s passport. That’s right, I thought of it before so I even brought my passport with me.

Then, I was told that my mom’s right wrist and ankle needed to by x-rayed first. Oh yeah, 100% agree.

I went outside for a cigarette. I didn’t have time for preparation before the trip so the night before I almost pulled an all nighter to search for touristic information on where and how to go from the Internet and make an e-book to store in my O2 phone. I planned to get some sleep on the plane but I did not make it. I felt the tiredness.

The X-ray was finished, the films were ready and the young Thai doctor was about to announce the diagnosis.

He said: This and that are broken and we have to have an operation.

I didn’t expect that. I asked, how much would it cost. He said: “I will ask them to estimate the costs” then walked away. 20 minutes later, I was called to come to talk the the man at the cashier.

“It will be a 2-hour operation, and altogether it will cost from 110,000 to 120,000 Thai Baht (3,600 to 4,000 US Dollars). We will need you to pay the deposit before the operation”.

One night in Bangkok and the world's your oyster
The bars are temples but the pearls ain't free

I had some dollars in cash in my pocket and 2 credit cards in my wallet at that moment that allowed me to be able to pay, but I decided that I’m not going to pay that much for something I don’t believe. I demanded to talk to the doctor once more. The cashier guy, who seemed to me like a “she”, told me to wait for 15 minutes before the doctor could come.

I told the young Thai doctor: “The operation, if turned out to be a necessity, will be carried out in Vietnam for our comfortableness. Tomorrow we will catch the earliest fly to get out of here. Now I would ask you to take all necessary measures like temporary fixation, prescription of pain killers and tranquilizers and we will leave here for the hotel”.

The doctor insisted: “She needs to stay here tonight so we can provide her with treatment otherwise she could not bear the pain”.

I said: “No”. I usually have to be determined and know exactly what I want in order to survive my work.

Earlier I discussed with Chack about fly tickets and possibilities of transportation from Pattaya to Bangkok. Chack, my friends and I all reckoned that the hospital only wanted us to stay so that they could charge some more.

The payment to the hospital was about 120$. A trip back to the hotel by the hospital car was inclusive, and costed around 200,000VND. The escorted trip was very worthy because the hospital staff really took my mom up to the hotel bed.

I almost didn’t sleep that night, because at 6AM we went with the car arranged by Chack’s company from Pattaya to Bangkok to catch the 10:15 AM fly to Hanoi. The distance between Pattaya – Bangkok is 150km and it should take more than 2 hours to get there. We had to rush in everywhere: the ticket counter to buy 2 new tickets, check-in passport control, and the way from there to the boarding gate was really long and winding: I guessed it could be 2km, may be more.

And for that I have to give Nokair great compliments: they sent a guy to assist my mom with a wheelchair from the chek-in counter up to the boarding gate, and from there a bus took us directly to the air plane. At Hanoi end, as we arrived, an assistant from Nokair was readily waiting with a wheelchair and helped us up to the taxi.

So that was our 24-hour trip to Thailand recently. May be the time we stayed in Thailand was less, but taking the time we were away from home altogether, it was a little bit more than one day. Restless, emotional and eventful experiences.

One night in Bangkok makes a hard man humble
Not much between despair and ecstasy
One night in Bangkok and the tough guys tumble
Can't be too careful with your company

Monday, April 21, 2008

Việt Nam ví rách lại tăng thuế nhập khẩu ô tô, shit!

Một điều tôi lấy làm lạ là, ở Việt Nam, rất nhiều đứa học hết kinh tế này đến tài chính nọ mà các thầy nó không dạy cho rằng, lạm phát chính là một nguồn thu chủ yếu của mọi chính phủ, tây nó gọi hẳn là government income: thu nhập của chính phủ. Đơn giản là chính phủ chi nhiều hơn thu và do đó phải in thêm tiền giấy đưa vào lưu thông và điều này làm tiền mất giá, vậy thôi. Thế nên tôi cười mũi vào các loại bản tin thời sự, tọa đàm, phỏng vấn các nhân vật có chức quyền trên đài báo về các biện pháp kiềm chế lạm phát. Có mà kiềm chế cái củ bin, nếu như chúng mày không thắt lưng buộc bụng, chi tiêu tiết kiệm tiền thuế của lương dân.

Một loại thu nhập chủ yếu khác nữa là thuế, cái này thì dễ hiểu với tất cả mọi người. Để dễ bề cân đối thu chi thì ngoài việc giảm chi ta có thể tăng thu, phải quá rồi, toán lớp 2 đây mà. Nhưng tại sao ở VN lại cứ đi tăng thuế ô tô mãi thế?

Ông Lê Đăng Doanh có bài nói chuyện trước Bộ Chính trị rất nổi tiếng và lưu truyền rộng rãi trên Internet, liên quan đến vấn đề tôi đang nói, có mấy ý này thú vị, tuy không có gì là bất ngờ cả: Ở các nước văn minh, nguồn thu của chính phủ chủ yếu là thuế thu nhập cá nhân chứ không phải là thuế nhập khẩu như ở Việt Nam. Vì sao thế? Vì ta không thu được. Ngu dân không có ý thức, hệ thống pháp luật và năng lực hành pháp yếu kém, các cơ quan chức năng bất lực không thu được thuế hoặc thông đồng ăn chia với đối tượng chịu thuế.

Hãy đơn cử, bạn tiêu tiền của công ty để phục vụ công việc, bạn sẽ cần hóa đơn để thanh toán với công ty. Tại sao lại phải yêu cầu thêm hóa đơn trong khi đáng ra mặc nhiên khi chi tiêu bạn phải được cấp hóa đơn trong đó có ghi rõ số thuế phải nộp cho chính phủ? Vậy khi không yêu cầu hóa đơn (có thể là trả tiền khách sạn, nhà hàng, chi phí đi lại, phí dự hội thảo, tiền mua văn phòng phẩm) thì không có số thuế nào được nộp à? Có lẽ đúng như vậy, bởi đa số trường hợp khi yêu cầu hóa đơn tài chính bạn sẽ được người bán hàng thông báo rằng số tiền bạn phải thực trả sẽ phải tăng lên bằng số thuế VAT phải đóng.

Có nghĩa là, ở VN, không thu được mấy thuế.
Cũng có nước không thu thuế đối với một số loại hàng hóa, đơn cử Malaysia là nước mà rất nhiều tập đoàn điện tử lớn đặt cơ sở sản xuất ở đó, và nước này không có thuế VAT đối với hàng điện tử. Kết quả là, hàng điện tử xuất khẩu của Malaysia hết sức cạnh tranh, thật đúng là thả con săn sắt bắt con cá rô.

Việt Nam thì muốn thu thuế nhưng không thu được, do đó, do cái ví rách đòi hỏi, cái gì dễ thu, như thuế nhập khẩu, là phải tăng thật cao, thật nặng để bù vào thâm hụt ngân sách. Phải quá rồi, hàng hóa qua cửa khẩu, nhất là to như cái ô tô, giấu, trốn làm sao được. Thế thì phải tăng thuế nhập khẩu ô tô.

Sử dụng ô tô thì phải đóng góp, đúng, nhưng không phải bằng cách đó. Nhẽ ra phải thu lệ phí giao thông, phí đậu, đỗ xe thật cao, vì đúng là xe ô tô chiếm nhiều diện tích đường hơn xe đạp, xe máy. Chứ còn tăng thuế như hiện nay cứ như là bế quan tỏa cảng thời nhà Nguyễn vậy, tận thu như sắp chết đói đến nơi. Nên chăng, muốn có ăn ngon thì phải canh tác, hay lam hay làm, phải động não, chứ
đừng như con nhà nghèo, đào được cái củ chuối cứ đào mãi. Quẩn quanh thế, khổ quá.

Saturday, April 19, 2008

Đừng nói với tôi bằng thứ tiếng Việt nhà quê đó!

Tôi đang nói với 2 đại diện của một công ty du lịch lữ hành. Kỳ nghỉ 1/5 này cả văn phòng chúng tôi sẽ đi du lịch nước ngoài, một nước đông nam Á, theo ngân sách cho phép. Sự căng thẳng trong tôi đang dâng cao, tôi nhìn hai đứa kia trừng trừng, một cái nhìn khinh bỉ. Trước mặt tôi là hai thanh niên một nam một nữ, không khó đoán chúng là những thanh niên nông thôn ra tỉnh lập nghiệp, loại người đang làm đầy ự và tắc nghẽn các thành phố lớn ở Việt Nam. Và ngôn ngữ của chúng mới thật là sự tra tấn đối với một người nói tiếng Việt chuẩn như tôi. Cái gì mà thanh niên nông thôn miền Bắc mà lại dùng những từ sau:

- Vô (vào);
- Ha (ở cuối câu, tương đương: nhé);
- Thối (trả lại tiền).

Không giấu nổi sự khó chịu, tôi hỏi thẳng thừng: Này, các em quê ở đâu mà nói thứ tiếng nửa mùa thế nhỉ?

- Dạ, bọn em quê ở Hà Tây ạ.

Tôi không lạ gì kiểu người thế này. Đàn bà thường rất khó che giấu hoặc tô vẽ nguồn gốc của mình, nơi cô ta sinh ra, cái gia đình mà trong đó cô ta được nuôi dạy. Đàn ông thì khác, trong thời gian ngắn có thể tạo ra một cái vỏ bọc hoàn hảo và trở nên hào hoa lịch lãm như ai nhưng đáng sợ là, vỏ bọc bên ngoài càng giống thật, con người bên trong càng đê tiện và nguy hiểm.

Những người này cố biến mình thành một cái gì đó mà chính mình cũng không hiểu nó là cái gì, thực ra, đáng thương hơn là đáng giận. Nhưng tôi phải nói với chúng là:

- Đừng nói với tôi bằng thứ tiếng Việt nhà quê đó!

Tuesday, April 15, 2008

Ha ha, vịnh Hạ Long ra khỏi danh sách đề cử của www.new7wonders.com rồi!


Chả giấu gì, em các bác thuộc nhóm công dân Việt Nam ưu tú, đi đây đi đó nước ngoài nước trong cả đi chơi lẫn đi làm thì cứ gọi là kha khá, dễ có đến gần 2 chục nước. Ấy tức là, so với đại đa số bà con ở xứ sở Việt Nam ví rách chúng ta thì cá nhân em có điều kiện lắm rồi đấy.

Thế mà, vào trang web www.new7wonders.com để xem dach sách các danh lam thắng cảnh của thế giới thì vài ngoài địa danh của Việt Nam ra thì em chả biết đéo gì về các danh thắng khác cả. Ưu tú như em mà còn thế, thử hỏi bà con dân ngu cu đen biết cặc gì mà bình chọn.

Em rất buồn lòng khi bằng cách nào đó đã có lúc có đến 3 địa danh của Việt Nam dẫn đầu trong danh sách đề cử. Cũng bằng cách hèn hạ này mà hoa hậu Việt Nam 2006 Mai Phương Thúy chui vào đến vòng 1/17 của cuộc thi hoa hậu thế giới. Em có viết về việc này ở đây.

Mai Phương Thúy, hay vịnh Hạ Long đối với ai đó có thể là đỉnh cao, nhưng:

Ở nhà nhất mẹ nhì con
Ra đường lắm kẻ còn giòn hơn ta

Thế mà còn tổ chức cổ vũ hướng dẫn bình chọn này nọ ở quy mô tầm cỡ quốc gia. Em cho rằng những hành động này thể hiện trình độ nhận thức ở mức độ thấp nhất: Tôi không nhận thức được rằng tôi không biết. Ngôn từ dân gian gọi là rất ngu.

Hoặc giả là hèn hạ bất công. Như em viết ở đây.

Enough said, xin trình bày vài cái ảnh của Mai Phương Thúy, người đẹp nhất Việt Nam ví rách, và một người mẫu không tên tuổi của nước ngoài.

Cóc ghẻ

Photobucket

Mông tẹt

Photobucket

Monday, April 14, 2008

Value Engineering là cái đéo gì...

...mà trừ bạn Râu ra còn lại gần 300 người trong hội trường với trình độ ít nhất là kỹ sư học tại Việt Nam, trong đó ít nhất có 2 tiến sỹ khoa học kỹ thuật đương làm nhiệm vụ facilitator (thông ngôn và dẫn chương trình) chả hiểu giề, và vì thế mà tiến sỹ Toàn dịch là:

Giá trị công nghệ,

còn tiến sỹ Thành không đồng ý với cách dịch ấy, anh sửa là:

Công nghệ định giá.

Làm cho phần còn lại của hội trường trừ bạn Râu, và hai anh (tất nhiên rồi), cứ ớ mẹ nó ra như là con dâu ăn vụng bánh đúc ở dưới bếp bị mẹ chồng bóp cổ nặn ra vậy.

Kiểu này khi nói đến Sanitation Engineering (cái này VN có đào tạo) thì chắc anh Toàn sẽ dịch là Vệ sinh Công nghệ, còn khi nói đến Fire Engineering (cái này không được giảng dậy ở VN) thì anh Thành sẽ dịch là Công nghệ đốt lửa còn anh Toàn sẽ dịch là Đốt công nghệ làm cho đám đông sẽ đần thối cả ra vì có thể đốt giấy đốt lá đốt nhà chứ công nghệ là một thứ trừu tượng đốt thế nào được.

Thế mới biết, chỉ có thể biết nhiều hay ít, khó có thể biết cho đủ. Có tiền tấn chưa chắc biết mua Glenfiddich về uống, có bằng tiến sỹ hoàn toàn không đồng nghĩa với không ngu, "nói tiếng Anh", với lại "nói một ít tiếng Anh", nó là khác cbn nhau.