Wednesday, June 25, 2008

Hoa hậu hoàn vũ thi tại Việt Nam - Buồn cười... LOL


Khi vô tình xem phải chương trình truyền hình trực tiếp Cuộc thi hoa hậu hoàn vũ 2008 đang được tổ chức tại An Nam, tôi không thể nhịn được cười.

Tối mùa hè miền trung nóng vật nóng vã, ban tổ chức cho các em hoa hậu các nước mặc đầm dạ hội ra ngồi la liệt ngoài trời xem chương trình văn công tạp pí lù từ múa chàm cho tới hát opera. Báo hại các em, đéo mẹ cha nó, tay phành phạch quạt giấy, tay cầm chai nước la Vie tu ừng ực, xem trên TV mà còn thấy mồ hôi người đẹp lấp la lấp lánh, đã trang điểm rồi, bố ai dám lau. Có em ngửa cả cổ xõa tóc ra đằng sau tay cầm giấy tissue chấm chấm quệt quệt, thật là bệ rạc.

Hai cô chú An nam mít dẫn chương trình cứ gọi là cầm giấy lăm lăm trong tay như đọc diễn văn trước đại hội đảng. Có nhất thiết phải thế không?

Đã tốn cả đống tiền tổ chức giải, lại còn tiếc tiền thuê MC nước ngoài. Những sự kiện thế này, ý nghĩa ở chỗ hình ảnh truyền đi ra thế giới mới là chính. Hợp lý là phải nam dẫn chương trình người tây, nữ dẫn chương trình người Việt, chứ đàn ông nước ta ngực lép mũi tẹt răng hô nói năng rón rén, lên truyền hình ra quốc tế làm gì cho nó nhục quốc thể.

Người An Nam vốn xấu nên
bói cả nước ta cũng chỉ ra có vài chú Đức Tiến, Bình Minh gọi là đỉnh cao nhan sắc Việt. Khi cả dàn nam người mẫu An Nam dẫn các em hoa hậu quốc tế lên sân khấu thì vấn đề không chỉ là các nam người mẫu xấu quá, mà quan trọng là tại sao lại toàn là người mẫu An Nam? Chắc chắn người xem quốc tế sẽ cảm thấy rất phản cảm với cái gang of asian boys này.

Để tổ chức cuộc thi này, ban tổ chức phải bỏ ra chi phí mua bản quyền chương trình là 7 triệu USD cộng với các chi phí khác mà nước chủ nhà phải chịu đơn cử như vương miện hoa hậu trị giá 120.000 USD. Nhiều người cho rằng
một đất nước nghèo đói và tham nhũng tồi tệ nhất thế giới đang lâm vào khủng hoảng và suy thoái nên tập trung giải quyết những vấn đề bức xúc liên quan đến miếng cơm manh áo của ngu dân như lạm phát, thất nghiệp, đồng tiền phá giá.

Nhìn ở tầm cao hơn thì vấn đề không phải chỉ là 7 triệu đô mà ở chỗ trong thời điểm đen tối này giới cầm quyền nhẽ ra phải thắt lưng buộc bụng, hay ít ra là tỏ ra như thế ngõ hầu động viên lòng yêu nước chung lòng chung sức của ngu dân.

Có vẻ như người An Nam vẫn tư duy theo kiểu "Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp", quyết tâm chứng minh cho thế giới biết ta đây có tầm tổ chức thi hoa hậu hoàn vũ. Nhân thể, quảng bá danh lam thắng cảnh địa danh du lịch quê nhà. Tham quá, nên chương trình văn công như một bát cơm nhà nghèo đầy tú hụ, nhiều cơm mà không có món ngon, đâm phản cảm.

Đã đến lúc, người An Nam nên xem xét lại xem mình có đủ tầm để làm bất cứ việc gì một cách tử tế không.

Thursday, June 19, 2008

Chạy được chưa?


Từ đầu năm đến giờ và đặc biệt là 2 tháng nay, thị trường chứng khoán Việt Nam đã sụp đổ hoàn toàn khi mà giá mọi cổ phiếu hàng ngày đều giảm hết mức cho phép (trừ thứ 7, Chủ nhật) và những ai có cổ phiếu thì không thể bán được, rất đơn giản là vì hầu như không có ai mua.

Thế mà trong các ngày 13/6, 16/6, 17/6 thị trường bất ngờ có 3 phiên lên điểm liên tiếp. Đây lại là một dạng khác của tình trạng củ chuối, khi mà trong 3 phiên này lại chỉ có người mua vào, hầu như không có người bán ra. Nhiều người hăm hở đi rút tiền tiết kiệm nộp vào tài khoản chứng khoán, có người bán đô la đổi sang tiền Việt để nộp vào, những mong làm lại cuộc đời. Một người tôi quen hỉ hả giả lả: tài khoản hôm trước là 200 triệu, đến giờ đã được 250 triệu rồi. Phải mua thêm vào để đón giá lên.

Cần phải nói thêm, trước đó nữa, vào tháng 11/2007 tài khoản này có số dư 2 tỷ.

Nhưng tôi thì đã làm ngược lại. Mặc dù coi như đã thoát khỏi chứng khoán từ lâu, tôi vẫn còn vài trăm trứng thối trong tài khoản với giá trị rất nhỏ, chỉ còn vài triệu - ít quá nên coi như đã hết rồi. Tôi nhận định đây là cơ hội cuối cùng để nhảy ra khỏi đoàn tầu mất phanh đang lao như điên xuống vách núi. Mấy tháng nay, ai cũng biết điều này và ai cũng cố thoát ra, nhưng khi mọi người cùng bán thì lấy ai là người mua? Còn bây giờ, tầu tạm dừng lại, bên dưới mọi người đòi lên nhao nhao.

Lệnh bán của tôi phát ra, khớp nghe đánh sụt một cái. Rõ ràng là như thế. Tôi nghe thấy thế. Tôi nghe thấy cả tiếng cái thằng mua được trứng thối tôi bán rú lên vì mừng rỡ. As of 17/6/2008 tài khoản của tôi thế này:

No more stocks!

18/6/2007, đoàn tầu chứng khoán Việt Nam đang đi lên bỗng nhiên đảo chiều tuột dốc, ngựa quen đường cũ, lại lao tiếp xuống hố sâu đầy rắn rết trong tiếng la ó thất thanh của đàn bà, tiếng chửi thề văng vẳng của đàn ông là những nhà đầu tư dài hạn chiến lược bất đắc dĩ.

Cái gì cũng chỉ có thời điểm. You had the chance, you turned it down. Now I've got this for you:

ĐCM những thằng nào
Giờ này vẫn cứ mua vào bán ra

Một người rượu say, cả nhà nôn ra thảm!


Mưa to quá, đéo về được, 6 chú cả tây cả ta vào quán uống giết thời gian. Tưởng "for a drink" thì chỉ vài ly, ai dè, lúc đứng dậy số lượng rượu cồn được uống đã lên đến vài chục chai bia và 5 chai rượu vang đỏ.

Về đến nhà, mặt trắng bệch, đưa tay lên vuốt tóc, chấy say rượu rơi ra lả tả. Kiếm cái chậu to để nôn, tắm rửa, đánh răng rồi lăn đùng ra giường. 5h sáng tỉnh dậy, đầu óc lẫn bụng dạ trống rỗng lạ thường. Empty like a drum.

Nghe kể lại, hôm qua cả nhà đều nôn. Vì không ai chịu nổi cái mùi "rượu nếp cẩm lên men chua" ấy dù chỉ trong thời gian bê nó đi đổ. Đúng là nồng độ và mầu sắc của rượu vang đỏ vẫn gần như được giữ nguyên.

Sợ đéo chịu!

Saturday, June 14, 2008

Indiana Jones and the Kingdom of the Crystal Skull - Premiere June 13 in Hanoi


Đi xem một bộ phim được người hâm mộ mong đợi cỡ như Indiana Jones ngay trong ngày chiếu ra mắt của nó là một cái thú. Nếu bạn là một người có văn hóa, mà lại sống ở một nước ăn lông ở lỗ như An Nam, thì cái thú đó lại còn lớn hơn mấy phần, vì sao thế? Ngoài cái việc tởm lợm là giai gái An Nam hay mang nhau vào rạp chiếu phim tình tự thì người An Nam có thói quen nói chuyện trong khi xem phim, người xem rồi giải thích cho người chưa xem, người đã hiểu ra thì giải thích cho người ngu những cái logic lắt léo trong phim. Tỷ như: "Công chúa sắp hiện ra bây giờ ấy mà", hoặc "Dưới cái hố nước kia có chông đấy". Những lúc như thế bạn sẽ ước mình là tây để khỏi phải hiểu tiếng Việt để chúng khỏi phá hỏng cảm xúc của trí tưởng tượng đang bay bổng của mình. Thế cho nên khi bạn đi xem vào buổi chiếu đầu tiên tại thành phố, sẽ chả có đứa nào xung quanh bạn biết gì về những tình tiết sắp diễn ra trong phim mà láu táu. Nếu lại còn xem tại MegaStar nữa thì bọn khán giả xung quanh còn bận đọc phụ đề Việt ngữ và căng óc ra cố để hiểu những tình tiết đang diễn biến rất nhanh. Bạn được buông tha khỏi lũ lợn ấy! Yahoo!

Gọi chúng nó là lũ lợn có phải không nhỉ? Thanh niên lớn lên trong thời kỳ đổi mới đéo gì, sành điệu SH Piaggio với lại iPhone đéo gì mà đi xem phim tây cứ như lũ câm điếc, chỉ chăm chăm đọc phụ đề tiếng Việt rồi cười phá lên với nhau đần độn. Đơn cử như khi Indy nói với Mutt lúc thằng bé bị bọ cạp cắn: "It's your way of dancing", thì phụ đề được dịch là: "Tay nhặt lá chân đá ống bơ", kể cũng là một cách chuyển ngữ "sáng tạo". Tuy nhiên, tiếp nhận cái second hand idea đấy một cách dễ dãi rồi cười phong trào với nhau, kể cũng đáng thương hại. Và điều bạn thấy trong các rạp chiếu phim không đọc thuyết minh có nhiều tây đi xem là tây và ta thường cười lệch pha nhau.

Photobucket

Người ta chỉ dựng các phần tiếp theo khi mà phần đầu tiên - phần 1 thu được thành công rực rỡ. Có làm tiếp người ta cũng chỉ làm tổng cộng 3 phần. Thế mà Indiana Jones đã được làm đến phần thứ 4! Có lẽ nhiều người khác cũng như tôi, có thể chán xem Mission Impossible hay James Bond chứ thể loại phiêu lưu hành động như Indy thì xem không bao giờ chán, xem đi xem lại vẫn không chán.

Anh giai Harrison Ford có vẻ như đã hơi bị già nên trong phim này không thấy anh biểu diễn nhiều pha nguy hiểm, hay nói đúng hơn, anh không còn là trung tâm hành động của phim nữa. Như mọi khi, ngoài những pha hồi hộp đến nghẹt thở và luôn gây bất ngờ cho người xem, những cảnh quay đẹp hoành tráng đến ngừng thở thì sự hài hước trong phim Indy cũng là điều làm khán giả luôn thích thú.

Photobucket

Đại tá tiến sỹ Irina Spalko người Ucraina là nhân vật phản diện và là đối thủ của tiến sỹ Jones trong tập phim này. Trong một tập phim Indy trước đó cũng đã từng có một cô tiến sỹ phát xít xinh đẹp. Những người đàn bà đối chọi với tiến sỹ Jones có điểm chung là đẹp man dại, rất tôn trọng Jones nhưng vì đều là những kẻ sắt đá cuồng tín, tham vọng tới mức bệnh hoạn nên họ cũng sẵn sàng giết Jones khi đã moi được ở ông điều họ muốn.

Mặc dù đã là gái già 40 nhưng
Cate Blanchett thể hiện nhân vật này hết sức thành công. Hẳn nhiều người sẽ muốn quất roi vào cặp mông kia trong khi khuôn mặt câng câng lạnh lùng tàn nhẫn thường ngày của y thị bị làm cho nhăn nhó khổ sở, đỏ rực và nhễ nhại mồ hôi, còn cái miệng xinh quen ra lệnh dằn từng tiếng hùm beo giết chóc thì phải lắp bắp van xin toàn những lời vô nghĩa.

Nhiều khán giả bảo nhau "ôi con này trông quen thế nhỉ!". Chuyện, đóng phim này thì không quen mới là lạ.

Photobucket

Monday, June 9, 2008

Anh mua cho hẳn giá 1630, khỏi trả lại


Cái gọi là "kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" của chúng ta nhiều lúc đến buồn cười: Lúc thì tranh nhau mua đến nỗi hết cả hàng, lúc lại không cho người ta bán, để có những hôm như hôm nay có người có nhu cầu bán đô la Mỹ nhưng ở ngoài chợ đen người ta không mua cho, hay nói chính xác hơn, người ta chỉ mua cho bằng giá của ngân hàng. Thế mà lại mất công đi, 100 đô la Mỹ bán được có 1 triệu 6 trăm 29 nghìn, thế thì bán làm đéo gì cho nhọc. Thông cảm, tôi mới bảo, thôi thì tôi mua cho vậy tôi trả hẳn 16.300 nhé, khỏi trả lại chỗ thừa (một nghìn đồng).

Mà cũng mua được có 100 đô, vì tôi còn có vài đồng trong túi. Vì có bao nhiêu tiền tôi đã mua hết ngoại tệ từ hôm trước rồi. Bạn cũng nên mua ngoại tệ cất trữ. Với chế độ này việc gì cũng có thể xảy ra, không thể tin bố con thằng nào.

Wednesday, June 4, 2008

Dân An Nam mình ngu thật – Phòng công chứng nhà nước


Khi nào thì cần đi dịch tài liệu tại phòng công chứng nhà nước? Nếu cần xác nhận sự đúng đắng của một tài liệu dịch từ, hoặc dịch sang tiếng nước ngoài, thường là để trình nộp lên các cơ quan công quyền của An Nam, thì các phòng công chứng nhà nước là nơi bạn cần đến. Tôi luôn luôn băn khoăn về tính pháp lý của tài liệu đã được dịch công chứng, khi chúng chỉ được chứng thực như sau:

- Tôi là Lò Đăng Tôn, cam đoan đã dịch chính xác bản dịch này từ bản tiếng Anh (Đức, Pháp, Nga, Tây Ban Nha ...) đính kèm theo (đóng dấu giáp lai bản gốc và bản dịch). Ký tên.

- Phòng công chứng nhà nước số ___ chứng nhận chữ ký trên đây là của ông Lò Đăng Tôn, chứng minh thư số ___ cấp ngày ___ tại Hà Nội.

Như vậy, phòng công chứng nhà nước chỉ xác nhận ông Lò Đăng Tôn đúng là người dịch tài liệu này, chứ không xác nhận tính chính xác của bản dịch, tức là công việc ông ta làm. Ông Lò Đăng Tôn không phải là cán bộ công chức của phòng công chứng và chỉ lấy tư cách cá nhân để cam đoan bản dịch đúng. Ông này thực ra có thể là bất cứ ai, thường nhận được việc dịch thuật để làm thêm tay trái vì quen biết với nhân viên của phòng công chứng. Không ai biết ông ta trình độ ngoại ngữ thế nào, có giấy phép hành nghề không, và lấy gì ra để đảm bảo trách nhiệm của mình.

Như vậy, khi việc dịch không đòi hỏi một cương vị đặc biệt nào, thì tại sao ta không thể tự mình dịch, nhờ người quen, hay thuê ngoài, rồi yêu cầu công chứng viên xác nhận rằng: đây đúng là chữ ký của chị Phùng Thị Lưu, anh Bành Văn Sâm, chị Hàng Thị Bánh nhỉ?

Rõ ràng, logic trên không thay đổi. Theo lý thuyết, ta có thể xác nhận bất cứ bản dịch nào với bất cứ nội dung gì. Thật ngu xuẩn làm sao! Dân An Nam mình ngu thật.

Sunday, June 1, 2008

Tin tốt cho Việt Nam đây, tin tốt đây!


Gần đây chúng mình đã quá mệt mỏi với hàng loạt tin xấu, mà lại là xấu nhất, về Việt Nam, như là:

- Lạm phát cao nhất tại Châu Á;
- Thâm hụt thương mại cao nhất từ trước đến nay;
-
Thị trường chứng khoán tồi tệ nhất thế giới.

Thì lại có một niềm vui đến với chúng ta như là ánh sáng lóe lên ở cuối đường hầm, đó là:

- Vịnh Hạ Long đang đứng thứ nhất trong danh sách bình chọn của
http://www.new7wonders.com/

Tin do VTV1 đưa chính thức trong chương trình thời sự tối nay.