Friday, November 17, 2006

Loạn đường vì APEC

Đã cả tháng nay, giao thông Hà Nội vào những giờ cao điểm càng thêm mất trật tự vì xe APEC tập dượt có xe cảnh sát hộ tống. Còn từ đầu tuần đến giờ thì đúng là loạn.

Từ sáng sớm, xe cảnh sát đã hú còi như điên dại trên các trục phố chính, kéo theo sau là những chiếc xe sang trọng, bóng loáng gắn biển APEC. Đường đông là thế và đang tắc gí tắc gị là thế, vậy mà đoàn xe này xuyên thủng ngay. Hay cái là đoàn xe vừa đi khỏi, tình trạng tắc đường ngay lập tức lập lại với cường độ cao hơn trước, vì xe các ngả đường đâm vào trục đường vừa rồi bây giờ cũng tắc.

Các lực lượng thanh tra giao thông, công an phường, trật tự đường phố hàng ngày đi đuổi chợ và người bán hàng lấn chiếm vỉa hè thì túc trực thường xuyên trên các trục đường, làm nhiệm vụ canh gác các đầu đường khác giao cắt với trục đường đoàn xe đi qua. Có tín hiệu còi hú từ xa phát là những thành phần này lập tức căng dây chặn không cho ai từ phố nhỏ đi vào phố nhớn nữa.

Từ trong xe cảnh sát dẫn đường, giọng đàn ông phát ra ông ổng: yêu cầu các phương tiện tránh ra. Ép sát vào lề đường bên phải đê!

Có khi, chỉ một chiếc Corolla xoàng xoàng cũng được anh cảnh sát đi mô tô trắng 750 phân khối dẫn đường và hú còi ầm ĩ, khiến dân tình được phen hoảng loạn. Hóa ra xe dẫn khách về khách sạn Horizon. Đi xe này chắc chỉ là nhà báo.

Trong hơn nghìn xe phục vụ APEC lần này, cũng có nhiều xe thuê lại của các chủ xe là tư nhân hoặc công ty. Đây là những xe chất lượng xoàng, không còn� mới, chắc chỉ để phục vụ nhà báo, nhân viên phụ trợ.

Trên đường Bách Thảo, một chiếc xe Zace gắn biển xanh APEC bên trong không có ai, lơ láo ngang ngược trên đường, chèn xe này, lấn đường xe kia. Cũng hôm qua tại đây, tức gần ngay văn phòng chính phủ, một chiếc Ford APEC chỉ chở mỗi lái xe cũng dừng lại để gọi điện thoại di động, mà đây là đường một chiều cấm dừng cấm đỗ. Cậu cảnh sát giao thông cũng chỉ dám mon men ra hỏi thăm xem có gì không.

Người dân chưa biết có được gì từ APEC không. Dân ta vốn lười suy nghĩ, có gì đã có Đảng và chính phủ lo hộ.

Madonna quay một video ca nhạc ở New York, trả cho mỗi người đi đường 50$ để họ rẽ sang đường khác.

Năm 2003 đại hội thể dục thể thao người khuyết tật Đông Nam Á chỉ gồm có mấy trăm người, tổ chức lễ khai mạc ở Mỹ Đình, bắn pháo hoa, nhảy dù và chiếu đèn laser hết mấy tỷ đồng. Các bạn ASEAN khen là hoành tráng quá.

Sunday, November 12, 2006

40 năm Đại học Xây dựng - Họp lớp ngày 11-11-2006


Sau gần 50 năm đào tạo, 40 năm xây dựng Trường Đại học Xây dựng đã lớn mạnh không ngừng. Ngày nay, Trường ĐHXD đã trở thành một cơ sở đào tạo có uy tín cao trong xã hội, đào tạo, bồi dưỡng cán bộ khoa học kỹ thuật có trình độ đại học và sau đại học trong lĩnh vực xây dựng cơ bản. Trường còn là một trung tâm nghiên cứu khoa học và triển khai các tiến bộ khoa học công nghệ vào thực tế sản xuất. Phát huy truyền thống quý báu của nhà trường trong quá trình xây dựng và trưởng thành là nhiệm vụ của các thế hệ thầy và trò trường Đại học Xây dựng.

Trên đây là là một phần trong diễn văn đọc trong Lễ mít tinh trọng thể kỷ niệm 40 năm thành lập Trường và đón nhận Huân chương Hồ Chí Minh tổ chức ngày 11-11-2006 vừa rồi. Sau lễ mít tinh các cựu cán bộ và cựu sinh viên tiếp tục tham gia các hoạt động họp mặt kỷ niệm tại các đơn vị. Hoàn thành việc đóng góp tiền cho khoa Xây dựng, lớp chúng tôi (34 trên 43 bạn có mặt, những đứa vắng mặt hoặc đi nước ngoài hoặc ở tận trong Nam) lên đường đến một địa điểm cách Hà Nội 30 km để tiến hành cuộc gọp mặt thân mật sau 11 năm ra trường. Sau nhiều lần hô hào của những bạn thừa mồm mép nhưng thiếu nhiệt tình, những cố gắng tổ chức một cuộc hội họp lớn như thế này đã chỉ mang lại những cái nhún vai thất vọng và bực mình, mặc dù thực tế là phần lớn chúng tôi là những người có óc tổ chức và khả năng lãnh đạo, nhiều bạn đang nắm giữ trọng trách tại những doanh nghiệp xây dựng hàng đầu Việt Nam, có bạn đã là giám đốc sở xây dựng, dĩ nhiên là tại một tỉnh lẻ nhà quê nọ. Một thực tế cần xét đến là đối với một tập hợp “ngọa hổ tàng long” như thế này, là để người khác nghe mình thì cái tâm đối với tập thể là quan trọng. Vậy nên chỉ có các nhóm nhỏ mới có thể giao du và gặp gỡ nhau thường xuyên vì trong một tập hợp nhỏ có chọn lọc thì dễ đối tốt và có đi có lại với nhau hơn.

Có thực mới vực được đạo, bạn Hương cối (cối theo đúng nghĩa chày và cối, cao to lực lưỡng và phong nhũ phì đồn) là người đứng lên thu quỹ lớp, một số tiền mà theo tôi là đủ để vào nhà hàng Ba Miền trong Hilton ăn tôm hùm to bằng bắp chân và uống rượu vang tây đến say chứ không phải là vào cái nơi tuy hương đồng gió nội nhưng không lấy gì làm hi-end này. Chắc trong lòng nhiều bạn cũng không hài lòng lắm, nhưng xét cho cùng, tiền để làm gì nếu không mang lại niềm vui. Nhiều tiền chỉ để khỏi phải nghĩ về tiền. Nhiều phụ nữ giầu có chỉ tìm đến những đối tượng đàn ông có tiền để sau này khỏi bị vấn đề tiền nong trong gia đình làm vướng bận tâm trí. Nhưng đàn ông thì khác: là đàn ông, anh nghĩ là anh có thể làm tất cả mọi việc kể cả giải quyết vấn đề ai sẽ là trung tâm tài chính trong nhà. But you’ll never know! Bạn giầu nhất lớp tôi, người đã đi đến chiếc Mercedes thứ 2 ở bàn đứng dậy đã định cầm theo chai rượu đang uống dở. Một bạn khác, cán bộ lớp mà nổi tiếng thùng rỗng kêu to vội gàn ngay: cầm đi làm đéo gì. Không có ai đúng ai sai ở đây cả, nhưng tôi có thể nói rằng bạn giầu kia có thể lúc này lúc khác người ta không yêu quý, nhưng không ai có thể khinh bạn bởi bạn luôn ứng xử “đúng quy cách”, trong khi bạn rỗng nhiều khi bị người ta cười nhạt coi thường, có thể vì bạn trốn đi vệ sinh lúc người ta trả tiền, hay có thể vì bạn không đến cũng như không gửi quà mừng một đám cưới được mời. Điều mỉa mai nhất trên đời là những kẻ hay nói “Tiền là cái đéo gì” thì toàn những đứa không có tiền, mà hễ đã nói “Hình thức xấu đẹp chỉ là phù phiếm” thì y như rằng kẻ phát ngôn chả có hình thức đếch gì cả. Sòng phẳng và có đi có lại luôn là nền tảng của việc duy trì quan hệ.

Nói vậy là đã thấy cung cách này thì chưa chắc đã có một cuộc hội họp thứ hai với quy mô lớn như thế này có thể được tổ chức.

Trận ăn nhậu thứ nhất diễn ra từ 10:00 đến 14:00 tại Cọ Xanh Resort. Bọn này tự gọi là resort thì cũng hơi quá, nhưng phải nói là chỗ đất của nó rất rộng, có chỗ để xe, ăn ngủ và câu cá. Xe đi làm của dân xây dựng thôi thì đủ cả, từ Vitara chạy dầu lên bờ xuống ruộng, Matiz bé như con gián đưa con đi học mà nhiều bạn bảo là đi vào nó hèn người ra, đến BMW, Mercedes có người lái riêng. Đúng là muôn hình muôn vẻ.



Photobucket - Video and Image Hosting




Các món nhậu chả có gì là ngon, có lẽ do gần đây tôi đã đi ăn nhiều quá. Bên chén rượu, câu chuyện của những người bạn nổ như ngô rang, chuyện gia đình, chuyện dự án, chuyện những người quen chung. Như trước kia vẫn thế, những cái thùng rỗng nhất lại mở ra bên ngoài bằng những cái lỗ thông thốc nhất mà ta quen gọi là miệng, không có ngạc nhiên gì khi câu chuyện của họ chỉ liên quan đến “mày và tao” là chủ yếu, ví dụ như “lỗi ấy là do mày, vì mày đưa tao số điện thoại sai”, hoặc “mày đừng có lắm mồm, chén còn đầy thế kia thì phải uống đi đã”.

Vài tiến sỹ tây học về thì khá là yên lặng, hoặc giả chả có gì để góp chuyện. Thực tế sản xuất ở Việt Nam rất phức tạp và khó khăn, đòi hỏi sự khéo léo và tinh tế cao độ, trong khi lao đầu vào nghiên cứu một chủ đề kỹ thuật phức tạp nào đó không làm tăng vốn sống và văn hóa của các bạn lên tẹo nào, cũng cùng lúc đó thì các bạn đồng môn lại vận động và trưởng thành không ngừng trong cơ chế thị trường đầy cam go tại quê nhà.

Những kẻ có gang có thép là những đứa nói chuyện từ tốn, câu chuyện có chất lượng chuyên môn và được vài ba người xung quanh hóng chuyện. Chẳng hạn như ông A, thằng B là người thế nào, vừa rồi có vụ gì, ứng xử có đẹp không. Trong khi đó, một nhóm hay giao du với nhau thì sôi nổi bàn bạc về một gói thầu họ vừa tham gia, lúc thì chép miệng tiếc rẻ lúc thì vỗ vai nhau bồm bộp, chắc là rút ra nhiều điều lắm.

Nói chung là đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.

Bỗng: Chú ý, Tô Văn Five phát biểu.

Tô Văn Five là người giầu nhất trong số các bạn đồng môn. Hôm ra trường, anh đã nói lè nhè trong hơi rượu: 5 năm nữa gặp mặt xem đứa nào có một tỷ trước. Hồi ấy, một tỷ đồng là một ước mơ quá lớn, cũng ít ai dám nghĩ rằng chỉ 3 năm sau anh đã có Mercedes đi. Giờ thì nhà anh có bể bơi, và anh vừa tiêu 2 chục tỷ vào một dự án đầu tư sản xuất không liên quan gì đến xây dựng mà không cho bạn bè đứa nào góp vốn cả.

Hôm nay, giọng anh khàn khàn cất lên đầy phấn khích:



Photobucket - Video and Image Hosting



Tôi xin phép các bạn cho tôi được phát biểu đôi lời về lớp ta. Phải nói là hiếm có lớp nào được như lớp mình (vỗ tay) – nói đến đây mắt anh hướng về người ngồi ở vị trí chairman – Tôi xin biểu dương anh Bùi Tiến Dũng, anh là tấm gương sáng cho chúng ta (vỗ tay rào rào).

Bùi Tiến Dũng là phó tổng giám đốc một tập đoàn xây dựng hàng đầu Việt Nam, anh cũng là chỉ huy trưởng – chủ nhiệm công trình Trung tâm Hội nghị quốc gia, công trình quan trọng nhất Việt Nam thời gian vừa qua, có vốn đầu tư 4.000 tỷ đồng vừa kịp nghiệm thu để phục vụ APEC.

Có tiếng nhao nhao: Cho đi xem Trung tâm Hội nghị cái anh ơi! Trả lời: Đéo được, nó đéo cho vào!

That’s quite understandable.

Đám đông lắng xuống. Anh Five định nói tiếp cái gì đó nhưng đã bị Tùng con, một bạn cao có mét 53, luôn làm các bạn bật cười bởi thân hình và thái độ ngộ nghĩnh của mình, nhảy lên cướp lời, giọng Tùng con sôi nổi lạ thường, phần do hơi men đưa đẩy:



Photobucket - Video and Image Hosting



Tôi phải nói là anh Dũng thì đúng là thành đạt nhất rồi, nhưng anh Five đây mới đúng là đại gia. Anh đã mời tôi về làm việc trả 10 triệu tháng. Đã có ai nói và làm được như vậy chưa?

Đám đông ồ lên, có tiếng vỗ tay, có tiếng xì xào. Với đám người nguy hiểm này thì phải lý giải sự việc theo nhiều chiều.

Có thể có người chê 10 triệu một tháng là ít. Bạn Bộ đội chơi thân với tôi có lần cũng đã kể Five đã từng mời y với giá 200 triệu năm. Nhưng y từ chối. Lý do là ít. Đầu gà còn hơn má lợn.

Có thể Tùng con đang gián tiếp bỉ một bạn có chức quyền nào đó, người mà đã quay lưng lại với bạn bè trong lúc khó khăn, hoặc bằng những lời hứa trống rỗng, hoặc chỉ đơn giản là thói đời nó thế, mà gây hại đến y.

Tùng con tính tình chất phác trung thực, học xong thì chăm chỉ làm lụng. Nhưng vì người thì còi nên mãi hơn 30 tuổi mới có người yêu. Em kia định đến cuối năm cưới thì giữa năm vào HCMC công tác đi đường thế nào bị nó giật túi, ngã đập đầu xuống đường, đưa vào bệnh viện được 2 ngày thì mất. Đã hai năm rồi, y vẫn trơ trơ như thế. Chả biết đến bao giờ mới lấy được vợ. Nghiệt ngã quá!

Tiếng thằng Việt Anh - cán bộ lớp - ông ổng: Nhưng vì sao mày lại từ chối đề nghị của anh Five?



Photobucket - Video and Image Hosting



Thằng đểu!

Cũng rất thú vị nếu như có thể nghe rõ câu trả lời của Tùng con. Nhưng đã không có gì được đưa ra. Có lẽ thế lại tốt hơn.

Tiệc tàn.

Phần hai của cuộc vui hôm ấy được tổ chức ở một địa điểm trung tâm Hà Nội. But that’s another story.

Wednesday, November 1, 2006

The Banquet (Dạ yến) - Another substandard Chinese movie


I had thought House of Flying Daggers (Thập diện mai phục) was bad, but I didn't know The Promise (Vô cực) was worse. And I didn't know The Banquet was even way worse than The Promise.




Photobucket - Video and Image Hosting




Beautiful cinematography, no story, and everyone dies in some sort of death triangle or octagon, these are repeating themes in Chinese cinema. Throw a bunch of celebrities in there with a love story and think it can always pass as something good. Not necessarily. It's almost come to a point in which movies like this are really nothing special anymore.




Photobucket - Video and Image Hosting




It’s hard to believe the film is a multi-million dollar stuff. The audience can see that The Banquet is a pretty low cost movie which was mainly shot in a huge workshop, and even the film director made it more look like small-budget-drama. For instance, during in the final banquet scene (obviously it is the pivot scene of the movie) there appears only the main characters thoughout the whole 20-30 minutes, which makes the film cheap. Some soldiers appeared when they were called up. But what about all the other participants, which must have been hundreds? Why didn't they react or response to the whole weired events? Even the audience, shouldn’t they have made some noise? However, in the movie, they were totally absent.




Photobucket - Video and Image Hosting




It could also be so much better if lengthy scenes with dialogues were left out. I was falling asleep during this movie as it was so much boring and uninspiring. The fights scenes are badly choreographed: more leaping of great heights and silly overlong battles. No! all I want to see is Bruce Lee style fighters, e.g. Fearless (Hoắc Nguyên Giáp) style with no silly impossible flying. It's a pity because the sets and the costumes are amazing. Eventually, most viewers will leave the theater shaking their heads in disappointment due to the ending and all the possibly fine things in the film will be gone. The ending was horrible. It's kind of fad now in East Asian cinema to have endings that can interpreted in several different ways. Whoever made the decision on such an ending should be banned from ever again working on a movie.




Photobucket - Video and Image Hosting




Still, the film looks like another Harmlet in Chinese costumes. Maybe, the holes and problems in plot, dialog exist even in Shakespear's orignal work. However, it's ancient China where the story is setup. It should respect a little historical reality. But the dialogs, the behaviors of most characters, the story line is not even close to what ancient China was. It was a very rotten period of time in China, but just not that unrealistic.




Photobucket - Video and Image Hosting




The Chinese director paid too much emphasis on the "artistic" slaughter scene, on the "artistic" stick beating scene, showing no respect to humanity, as practiced in the communist China. These things seems too "beautiful" to be deleted. But in fact, they had little connection with the whole story. It’s extremely so unecessarily uncomfortable to see that much blood pouring down.




Photobucket - Video and Image Hosting




The problem of the main cast is Zhang (Chương Tử Di), who plays the role with all the bearing of a power-hungry, lovelorn empress but is unable to reflect the necessary charisma of an evil queen. The empress role requires a bigger, more experienced, more capable actress to fill the screen, even though on a purely mechanical level Zhang’s performance is fine.

No doubt, it’s the worst film I saw with some expectation these years.