Friday, September 29, 2006

Miss Vietnam 2006 - Hoa hậu bẩn nhất từ trước tới nay


Disclaimer: This entry provides professional assessment on Mai Phuong Thuy - Miss Vietnam 2006’s beauty. I don’t care who Mai Phuong Thuy personally is, but Vietnamese beauty is within my interests. My judgement is negative. If you are Mai Phuong Thuy pro, you are requested to leave this website without leaving behind any comments.

Thằng Bép bạn tôi đang cực kỳ bức xúc trước việc vẻ đẹp Việt Nam năm nay, đại diện bởi hoa hậu Việt Nam 2006, người tình cờ có tên là Mai Phương Thúy, không hề xứng đáng và đủ tầm hoa hậu quốc gia chút nào.

Bép là tiến sỹ ở Mỹ về, tiền nhiều như nước, sẵn thời gian và rất quan tâm đến các cô gái đẹp. Trong blog của y, Bép viết một cách bức xúc: Nhân loại đã bước qua các thời kỳ đồ đá, đồ đồng và bây giờ là đồ đểu. Tôi phần nào chia sẻ quan điểm đó của y. Bây giờ, mặc dù nhiều lên và rẻ đi, nhưng chất lượng thứ gì cũng kém đi rõ rệt, có thể coi là đồ đểu cũng chẳng sai.

Đĩa nhạc tầu trước kia nghe khá, in ấn rõ nét, lại có vỏ hộp jewel case còn bây giờ CD bày bán toàn đĩa tự ghi bằng máy vi tính, in ấn cẩu thả lèm nhèm, vỏ làm bằng nhựa mềm gia công méo mó, xệch xạc với ba via lởm chởm ở mép nhìn hình thức đã muốn cho vào sọt rác. Xe cộ ngày xưa thật bền, với những xe máy như 82, DD đỏ, Dream Thái đi tốt đến tận bây giờ, trong khi hiện nay xe phần nhiều sản xuất trong nước, mà hễ nội địa hóa chỗ nào là đểu giả chỗ ấy: cao su thì sần sùi, nhựa mỏng và giòn, ốc vít thì hoen rỉ còn máy móc thì rã rợi. Ngày xưa ai đi học nước ngoài về toàn những người bên trong phong nhã, bên ngoài hào hoa còn bây giờ nhiều đứa đi Anh, Mỹ mấy năm về mà không viết nổi 3 dòng liên tục đúng ngữ pháp. Tiếng mà không thạo thì học hành cái gì? Toàn những là đồ đểu cả.

Bép rất bức xúc trước hình ảnh của hoa hậu Việt Nam năm nay mà theo y cũng là sắc đẹp đểu nốt. Điểm cốt yếu mà tôi đồng ý với y là cũng như những đồ đểu tôi vừa kể trên thì việc chọn lựa vẻ đẹp thay vì tinh tế, tốt gỗ hay cái gì đó đi về chiều sâu nay đã chuyển sang các tiêu chí rẻ tiền, nông cạn dễ đập vào mắt và rất ư là đại chúng. Chúng tôi yêu cầu đĩa nhạc chất lượng thì vỏ sờ không bị via nhựa cắt đứt tay, xe tốt thì từng con ốc phải bóng loáng, còn tiến sỹ ở Mỹ về thì tiếng Anh phải sử dụng được một cách decent.

Những người có chiều cao tốt đang được công chúng ưa chuộng, thậm chí còn có cả bộ phim mang tên “Những cô gái chân dài” kể về đời sống của một số thành phần trong xã hội, hiện sinh, thác loạn và tràn ngập những tình, tiền, bao cao su và thuốc ngừa thai. Mỉa mai thay, đó lại là một trong những phim ăn khách nhất Việt Nam trong khi những phim tử tế có nội dung thì lại bị khán giả quay lưng lại. Nắm được xu hướng đó, lần này ban giám khảo đã chọn ra một cô gái rất cao để làm đại diện cho vẻ đẹp Việt Nam.

Theo chúng tôi, điều này không ổn và cuộc thi của chúng ta cần xác định rõ là một cuộc thi sắc đẹp của người Việt Nam để người dân nào của ta cũng có thể thưởng thức, hay là một cuộc tuyển chọn người đột biến giene có những đặc điểm gần với người nước ngoài với mục đích thí sinh được chọn của chúng ta có thể đi thi quốc tế được. Một cô gái cao tới gần mét 8 như vậy không được Việt Nam lắm, không những thế có thể là bị thừa hoóc-môn hoặc sao đó. Bạn Ninh của tôi, một cô gái có chiều cao 1 mét 67 và các số đo 9-6-9 và chỉ số cân nặng lý tưởng đã từng thổ lộ với tôi là thị đôi khi cảm thấy khổ sở về chiều cao của mình vì bị các bạn gọi là Ninh voi. Ninh nay đang ở Nhật, chả có thời gian vào Yahoo 360 viết bài “Tâm sự của một cô gái chân dài có lương tri”.

Đã là cuộc thi của Việt Nam thì phải có các tiêu chí rất Việt Nam, chứ chỉ với những tiêu chí nông cạn như chân dài, mặt trái xoan, mũi cao tôi e là tại bất cứ góc phố hay ga xe điện ngầm nào ở châu Âu người ta cũng có thể tìm thấy các cô gái mà hoa hậu nước ta phải gọi là cụ về nhan sắc. Đến Tố Hữu của chúng ta một ngày nọ khi đang đi tại Liên Xô còn chả phải bàng hoàng “Đẹp như người con gái nước Nga” đó sao?

Hoa hậu Việt Nam theo chúng tôi phải trắng. Truyện Kiều của Nguyễn Du viết: “Rõ ràng trong ngọc trắng ngà”, còn thơ Nguyên Sa thì có đoạn: “Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng”. Rõ ràng nước da trắng từ xưa đến nay đã là một tiêu chuẩn về vẻ đẹp phụ nữ của người Việt Nam. Hoa hậu Việt Nam 2006 không những đen, mà còn là rất đen, tức là tiêu chí thứ hai trong “Nhất dáng nhì da” cũng không đáp ứng được nốt.

Các cụ nhà ta có câu: Cái răng cái tóc là góc con người. Theo chúng tôi, răng hoa hậu thế này thì rất đỡ công hóa trang khi đóng phim ma cà rồng. Cái này hơi xa lạ với người Việt Nam, nên tôi xin giải thích thêm là ở bên tây dương vampire là loại ma hút máu và hễ nó hút máu ai thì người đó cũng biến thành vampire luôn, bình thường nó là người nhưng lúc lên cơn cắn người thì 4 cái răng nanh thò dài ra trông rất giống răng hoa hậu Mai Phương Thúy. Cái từ vampire tiếng tây dương còn để chỉ loại đàn bà mồi chài quyến rũ đàn ông. Vậy là tiêu chí “góc con người” thế là cũng hỏng.

Nhiều người cho rằng hoa hậu năm nay mặt trái xoan và mũi cao, thế là ổn. Tôi thấy nghĩ như thế là rất nông cạn kiểu đa số thanh niên ta hiện nay, bởi xét theo quan điểm trọng tướng cách mỹ thì mũi tuy cao nhưng lại bị khoằm và sống kiếm tức là trơ xương như mũi tây, mũi quá cao mà lại không có lưỡng quyền phụ họa thành ra như trái núi giữa đồng bằng, nhân tướng học gọi đây là hữu tỵ vô quyền, chủ về sát phu và cô độc. Cũng vì lưỡng quyền bẹt mà gây cảm giác mặt hoa hậu khô, mỏng và rẻ tiền. Vẻ đẹp Việt Nam cứ phải gọi là “khuôn trang đầy đặn nét ngài nở nang”. Có thế mới gọi là nhan sắc!

Phụ lục ảnh. Nguồn: http://blog.360.yahoo.com/blog-C7ddYVszaqvg_1peKggzFXqS?p=300

1. Xì-tin (Style): Gầy nhẳng, thẳng đuỗn, đen đúa đến độ chúng ta nhìn có cảm giác không sạch sẽ, trang phục tồi tàn, cẩu thả. Mặc dù trông rất vui tươi, cô gái này chưa có ý thức rằng mình là phái nữ, và có tác phong như một cậu con trai nghịch ngợm, nhí nhảnh cho đến khi người ta đắp cho cô hàng cân bột lên mặt và lên người và dạy cho cô cách đi đứng, uốn éo.

Photobucket - Video and Image Hosting

Photobucket - Video and Image Hosting

2. Ngực (Breasts): Bộ ngực lép đến độ như dính chặt vào da thế này làm chúng tôi nghi ngờ chiều cao của cô có được là do thừa hoóc-môn chứ cô thực ra không phải là người khỏe mạnh về gene.

Photobucket - Video and Image Hosting



3. Eo (Waist): Chiếc eo to và bẹt trong khi lại thiếu bề dầy, điều làm nên sự khỏe khoắn và mầu mỡ cho người phụ nữ. Bên cạnh đó, một số người đã chứng kiến quả quyết rằng lỗ rốn của cô này có thể đút vừa cả một quả chanh.

Photobucket - Video and Image Hosting



4. Răng (Teeth): Chiếc mồm đầy răng của cô là chủ đề được nhắc đến rất nhiều trong các câu chuyện. Răng của cô không những kinh dị như răng ma cà rồng mà còn vàng ươm, một mầu vàng cho hay chủ nhân của nó được ăn uống khá. Các bạn cũng có thể thấy nước da rất đen mà lại cố đánh thật nhiều phấn để cho trắng thì khi mồ hôi dầu tiết ra sẽ bị bợt bạt như mặt người chết trông ghê sợ như thế nào (ảnh nhỏ phải trên cùng).

Photobucket - Video and Image Hosting



5. Đùi (Legs): Nhiều người nói đùi cô có hình dạng giống đùi gà, có lẽ bởi thực ra đây là một cặp đùi lép, thiếu thịt thành ra trông vặn vẹo, xệ xạc. Cũng phải nói thêm là tư thế đứng rất Xì-Tin, với đôi chân đi dép tông ngắn thò ngón ra tua tủa cũng góp phần tôn thêm vẻ đẹp cặp đùi của cô.

Photobucket - Video and Image Hosting



6. Chiều cao (Height): Đúng là rất cao, song lại như người ta nói là cao như cái sào, cao lêu đêu, một chiều cao không khỏe mạnh, thật ra rất bất tiện trong sinh hoạt. Đâu rồi những đường cong mềm mại của phụ nữ?

Photobucket - Video and Image Hosting



7. Mông (Fanny): Chiếc mông tẹt và chiếc bụng ỏng này thực ra có độ nhô về phía trước và phía sau là như nhau.

Photobucket - Video and Image Hosting



8. Hông (Hip): Người ta đã phát hiện ra một cục xương lồi rất to ở vùng hông cô này. Xương không có lỗi, mà chính việc thịt chạy đi đâu hết, gây ra mất cân bằng thịt và xương mới là điều cần đổ lỗi.

Photobucket - Video and Image Hosting

Thursday, September 28, 2006

A Series of Unfortunate Events


Sometimes my entries will be composed in English because I am in the mood to write in English, although in Vietnam among those who try to appear cool we say English is the language of servers, prostitutes, and minorities for examples those in Sapa who can’t even speak Vietnamese but are in possession of some oral English skills that help in selling cheap souvenirs to foreign backparkers. The language for serious writing to show how classy you are should be more sophisticated than something as simple as English, so it is may be French or better yet, German to be more “philosophical”. That’s not true.

Enough about the language, now about the film.

Image

This film is one that demands repeated viewing, because it's hilarious, interesting, creative and so pleased to the eyes to watch.

Image

The visual effect is stunning with surrealistic scenes that I found miraculous and unreal as in a fairy tail. For instance, the Bauedelaire children’s aunt: Josephine who lives in a house on the edge of a hill above Lake Lachrymose, a lake infested with Lachrymose leeches that will eat human if they smelled food on them.

Image

The cast is excellent, with Jim Carrey as Count Olaf who is a dreadful person but also is so much funny. The three children are very well cast as well and most important for me, they are extremely cute and beautiful. The oldest girl of the Bauedelaires - Violet - who is 14 in the film made me recall of sweet memories of my childhood when I would have a crush on young girls in the movies I saw. Now I wish I can have one like her as my daughter: so adorable, intelligent and strong.

Image

This is truly a piece of art, and the plot is from Lemony Snicket’s books so there is also some thinking that one can enjoy from the film. I was deeply touched by Violet’s repeated saying to her younger brother: There’s always something! to encourage him to think of ways to escape from troubles. That’s true!

Saturday, September 23, 2006

Nhạc Trịnh

Đã 1 tuần nay, trong toilet nhà mình có 1 quyển Heritage Fashion cầm về từ máy bay của bọn Việt Nam Airlines. Thử tưởng tượng, tạp chí thì có hạn, mà ngày nào cũng đọc mươi mười lăm phút, thế thì chi tiết nào còn bị bỏ sót nữa. Ở một góc trang kia, nó quảng cáo cái này:

"Hồng Nhung hát nhạc Trịnh Công Sơn _ a new classic"

Bạn nghĩ sao về điều này?

Đã là người Việt, có cái gì lạ lắm, chả thấy các người khác có. Có lẽ do hoàn cảnh lịch sử. Thế hệ 7x vẫn còn cảm nhận được. Mỗi lúc thu về nghe nhìn những mùa thu đi, em nghe sầu lên trong nắng, hẳn lòng cũng bâng khuâng. Một lúc trời đổ mưa, một mình cất tiếng ngâm nga, trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang những ngón tay buồn, cảm thấy buồn nản, hoang mang, bế tắc. Rồi thì, anh nằm xuống sau một lần đã đến đây, đã vui chơi trong cuộc đời này, đã bay cao trong vòng trời đầy, nghe như tiếng khóc của cả một thế hệ, cả một dân tộc. Không phải người Việt Nam, không hiểu được. Hôm nọ mình vừa đi máy bay của Vietnam Airlines, ngắm em tiếp viên gầy gò mặc áo dài đỏ thẫm, xinh dịu dàng rất Việt Nam, trong đầu ám ảnh câu này mà xúc động chực khóc:

Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay...


Các bài hát của Trịnh Công Sơn, ví dụ như bài Nhìn những mùa thu đi, đầy những cảm xúc tiếc nuối man mác, phần lớn đều có phần lời và giai điệu hòa quyện với nhau rất tốt. Chỉ cần nghe giai điệu của chúng là đã có khả năng cảm nhận được về những điều tác giả muốn trải lòng. Nhiều bài gây được cảm giác đau buồn, cay đắng như chính nhạc sĩ đang đau buồn và cay đắng, và như thế chỉ nghe phần nhạc thôi cũng đã đủ.

Hóa ra, như thế cũng hay. Lời bài hát của Trịnh Công Sơn phức tạp, lê thê, đa số lời nhạc tiêu cực, bế tắc, đưa con người vào chỗ chán nản, bi quan với cuộc sống. Nhiều người đã nhận xét, nhạc Trịnh đầy chất thiền với triết lý đời sống con người chỉ là chỗ trú chân trước khi về với cát bụi. Tình yêu thì toàn là chia ly đau đớn. Mình bảo, xét cho kỹ ra, thì nhạc Trịnh đồi trụy và phản động là ở chỗ này đây.

Hồi 20 tuổi, mình nghe nhạc Trịnh thấy hay hay, nhưng thực ra chả hiểu mấy. Bây giờ, mình không có lại những cảm xúc hay hay ngày xưa ấy nữa. Nhạc Trịnh thì vẫn thế, người thay đổi là mình. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Hiểu rõ điều ấy thì mới thấy rằng, thực ra cuộc sống chả có cái gì đáng tiếc nuối cả, mỗi mùa thu đi, một thời trai trẻ, hay một tình yêu đã qua.

Thế đấy, âm nhạc là loại hình nghệ thuật có sức truyền cảm mạnh mẽ, nhưng lại đòi hỏi trình độ văn hoá cao rất cao mới có thể thưởng thức được.

Wednesday, September 20, 2006

Tỏ tình ở Bách Khoa: Hai con thằn lằn


Thường nghe, gái có thể mất trinh, chứ duyên mà mất thì ăn Kặc. Giai mang chuyện riêng tư ra phô bày nơi công cộng, đáng ăn một thùng phân, tức là rất nhiều phân.

Số là ngày 13/9 vừa rồi có mấy đứa ở trường Bách Khoa Hà Nội là con Tré với thằng Bòi rủ nhau tỏ tình theo kiểu giật gân như sau.

Thằng Bòi kỳ công xếp hình một trái tim lớn từ 1.000 bông hồng, bên trong có dòng chữ “Tr ơi! Mãi mãi yêu Tr XXX” trên sân trường giữa ban ngày để gửi lời tỏ tình tới bạn gái mình là con Tré porno học cùng trường.

Tr thì người ta có thể đoán là Trang, Trâm, Trinh, Tré. Còn XXX thì như mọi người đều biết là ký hiệu hàm ý nội dung kích dục, sex, người lớn. Nên ta gọi thị là con Tré Porno.

Bòi cao chỉ độ mét 57-58, chân vòng kiềng, khép chân lại con chó có thể chạy qua. Người Bòi mỏng dính như suy dinh dưỡng, chả có sợi cơ nào. Bòi đứng với bạn thân, hôm nay là người trợ giúp của mình ở dưới sân. Hai đứa xếp hoa xong rồi đứng bàn nhau nhỏ to. Lát sau Bòi đứng nhìn trối chết lên tầng 3.

Tiếng xôn xao ầm ĩ cả sân trường, con Tré porno hay tin có thằng Bòi xếp hoa tỏ tình với mình ở dưới sân, bèn rẽ đám đông bước xuống trong tiếng nhao nhao tán thưởng của bọn sinh viên.



Photobucket - Video and Image Hosting



Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, con Tré porno còn lùn hơn thằng Bòi, chỉ độ mét 50-51. Mặt nó không xấu, nhưng đần ra vì ngượng trông đến thảm hại. Đến cầm bó hoa cũng chúc xuống đất. Cả bọn nhao nhao: Hôn đi, hôn đi. Quả là phấn khích ít khi có.

Có cái gì đó không ổn.

Y phục phải xứng kỳ đức. Khó có thể tưởng tượng và thật nực cười nếu nam nữ thanh niên Tây nguyên tặng nhau lời thơ “Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng, tóc em dài anh chẳng tiếc mùa xuân”. Cũng không thể có chuyện những bài hát tầm “Hai con thằn lằn” có nội dung như sau:

Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi

Ba thằn lằn buồn thiu gọi chúng đến, mới mắng cho:
Ơ con này mày ngu, sao mày cắn đứt đuôi em mày
Cắn đứt đuôi em mày, lấy gì mà uốn đây

lại được hát bởi những Bruce Springsteen, Ray Charles, Diana Ross, Bob Dylan và Bette Midler, những ca sĩ đã tụ họp lại cho một bài hát cỡ như We are the world. Nhà Tom Cruise đem phân con mình đúc tượng thì được, chứ da vàng mũi tẹt Việt Nam ta có ai làm thế chắc bị tống ngay vào nhà thương điên.

Thành ra, nếu bên tây có anh họa sĩ nghèo đói bán cả căn nhà ngõ hầu mua triệu đóa hồng tặng cô gái mình yêu, ta thấy lạ lạ, hay hay, nhất là khi nghe bài hát cũng nhẹ nhàng du dương, ta thấy nó xa xa, mơ màng, chả cần phải nghĩ ngợi. Còn thằng Bòi lùn vòng kiềng với con Tré porno thì ta chỉ thấy nó kỳ quái như ma quỷ lòe đời, chỉ vì khác thiên hạ mà đã vội coi là thánh tướng lắm. Cổ học tinh hoa có chép chuyện “Vẽ chó lợn khó hay vẽ ma quỷ khó”, cũng là muốn nhắc nhở điều này: thực ra, chép cho hệt khó bao nhiêu thì bày vu vơ lại dễ bấy nhiêu.

Chuyện này nổi tiếng quá, lại còn được đưa lên mạng, đứa nào cũng biết chuyện con Tré porno với thằng Bòi. Duyên con gái của Tré porno coi như tiêu tùng. Thằng Bòi đem thân làm vui cho thiên hạ, quả xứng đáng thằng phò không bàn phím nào tả hết được.

Monday, September 11, 2006

America under attack


Ngày này cách đây 5 năm là ngày xảy ra vụ khủng bố chấn động thế giới tại nước Mỹ. Lúc ấy tôi còn đang ở tại Đức. Vào lúc 3-4 giờ chiều, bỗng thấy mấy thằng Đức trong văn phòng bật đài to tướng lên nghe. Việc này bình thường chả bao giờ xảy ra. Các đài FM mọi ngày phát toàn ca nhạc thì vào lúc ấy chuyển sang tường thuật trực tiếp về sự kiện đang diễn ra. Tôi vẫn chưa hiểu lắm. Lúc này ngay cả nhà đài cũng chưa hiểu cái gì đang thực sự diễn ra.

Đến 6:30 chiều, về đến Stuttgart Hbf, tôi thấy nhiều người Đức đang đứng cùng nhau, mắt nhìn lên màn hình lớn trong nhà ga, im lặng và tỏ vẻ xúc động. Nhiều người đứng dựa hoặc ôm lấy nhau, có người đưa khăn lên lau nước mắt.

Về đến nhà, tôi bật truyền hình lên và chăm chú theo dõi, vấn đề trở nên sáng tỏ. TV chiếu đi chiếu lại cảnh 2 chiếc máy bay lao vào hai tòa nhà, cảnh tượng hoành tráng không kém gì phim hành động kỹ xảo vi tính. Đài CNN lấy tít là America under attack, liên tục đưa tin và bình luận trực tiếp. Một thủ lĩnh giáo phái hồi giáo nào đó chùm khăn trông luộm thuộm và nhếch nhác, lên truyền hình tuyên bố nước Mỹ xứng đáng nhận hậu quả hôm nay. CNN và các đài Đức cũng phát hình dân Palestine xuống đường ăn mừng nước Mỹ bị tấn công. Nhiều kẻ bịt mặt bằng khăn đen có mặt trong đám người hồi giáo này giương súng bắn pằng pằng lên trời, lấy làm thích thú lắm. Vào lúc đó, mọi giả thiết đều chưa rõ ràng, mọi người thậm chí có quyền nghĩ hay là anh Nga, hoặc thằng Tầu làm vụ này. Ngay cả đến tối hôm đó, khi TV kiếm được và phát đoạn băng ghi hình Bin Laden phát biểu thì cũng chưa giả thiết nào được khẳng định cả.

Tôi nói với anh tôi: chán nhỉ, những người làm việc trong hai tòa nhà ấy toàn những trí thức, nhân tài, người có chuyên môn cao và đã ngốn biết bao công đào tạo. Anh tôi đáp lại bằng lời bình luận: Có khi chỉ 6 tháng hay 1 năm nữa là bọn Mỹ sản xuất ra một phim hành động hoành tráng về sự kiện này. Việc đó đã không xảy ra. Nước Mỹ có trái tim hơn là tôi nghĩ.

Tôi vốn là người không yêu quý, cũng không thù ghét nước Mỹ, và trước đây thái độ của tôi cũng hoàn toàn như vậy đối với những người hồi giáo. Nhưng sự kiện này đã làm cho tôi cảm thấy nước Mỹ đáng được tôn trọng hơn vì những gì họ đã làm cho nhân dân họ, và những người hồi giáo kia có cái gì đó bệnh bệnh, ghê ghê, vừa đáng khinh, vừa đáng sợ.

Một chiếc răng đau đối với bạn có khi còn quan trọng hơn 40 triệu dân Trung Quốc chết đói vì hạn hán. Nhưng sự kiện này đối với tôi thì khác. Nếu có thể, tôi sẵn sàng bỏ từ túi của mình ra một giá trị vật chất lớn (đối với tôi) để cho nó không xảy ra.

Xin chia buồn với những người Mỹ, những người đã chịu mất mát trong sự kiện điên rồ cách đây 5 năm.


Image

Thursday, September 7, 2006

Thịt rừng

Mồng 2-9 mình ăn cái này:

Image

Image

Image