Saturday, May 31, 2008

Prime: Our products are fun!


...như đã quảng cáo trên TV.

Saturday, May 24, 2008

Bàn về chụp ảnh gái


Woman reading Vietnam News



Phàm khi chụp ảnh gái, quý nhất là biến gái xấu nhiều trông như gái xấu ít, gái xấu ít lại tưởng là gái xinh, gái già trông lại nhác như là gái tơ. Chụp gái khác với chụp tĩnh vật như là cái lọ hoa, đĩa hoa quả, cái chum nước, chụp ảnh gái cần nhất là phải bắt được cái khoảnh khắc, cái góc nhìn mà gái trông được nhất, chứ ánh sáng, bố cục chỉ là phụ. Một khi đã nắm vững và thực hiện được điều này, thì việc gái chạy theo người chụp để xin ảnh sẽ chẳng còn là lạ nữa.

Woman retouched

Wednesday, May 14, 2008

Một đám cưới giai tây gái Việt

Kể mà nói, tôi cũng khá thích cách tổ chức đám cưới này. Sân khấu và bàn tiệc được bày biện ở ngoài trời, khách đến cứ việc ngồi ngay vào các bàn trong sân và bắt đầu nhâm nhi rượu vang và hàn huyên chít chát chứ không phải vục mặt vào ăn ngay như lợn trong khi thậm chí còn không biết mình đang ngồi với ai và chưa ai thấy cô dâu chú rể đâu như trong các đám cưới Việt. Trong khi đó màn hình lớn giúp giết thời gian bằng cách trình chiếu các hình ảnh của cô dâu chú rể với một powerpoint presentation khá funny. Những chi tiết sau đây là của đám cưới VN tuy nhiên áp dụng trong đám cưới nửa tây này cũng khá hợp lý: cô dâu chú rể bước vào, đèn spotlight chiếu theo, pháo bông giấy mầu nổ lụp bụp, hai người lên sân khấu, mời phụ huynh hai họ lên theo, phát biểu nhì nhằng, cắt bánh, rót rượu, mời khách nâng ly, rồi đi xuống chạm cốc từng bàn.

Cô dâu này là người may mắn vì họ nhà trai coi chuyện cưới xin này là việc nghiêm túc vì thế thằng giai tây hơ hớ con nhà khá giả học hành đàng hoàng kéo cả đại gia đình, gồm cả grandma và cháu chắt từ châu Âu sang, riêng tiền vé máy bay đã tốn kém hàng chục ngàn. Nhiều đám cưới của gái VN và đàn ông nước ngoài (Taiwanese, Korean) trong đám cưới thậm chí không có chú rể chỉ có một khung ảnh - thấy ảnh như thấy người, còn không mau quỳ xuống ;-), cứ như ảnh thờ, khôi hài vãi lìn. Cô dâu trong đám cưới này cũng chả xinh đẹp gì theo chuẩn VN cho cam, lại là người tỉnh lẻ và không có tài sản. Anyway, love has found its own way, so, no more comments. Chỉ chắc rằng, nhiều em gái trẻ xinh người thành phố sành điệu xài hàng hiệu nhìn vào đây chắc phải thèm rỏ dãi.

Phần ăn uống của tiệc cưới, tất nhiên rồi, là tiệc tự chọn kiểu buffet, là dịp để đại đa số người VN chân đất mắt toét thể hiện phẩm chất nông dân của mình. Ai nấy vục những cái đĩa to tướng đầy ựa nào salad, mỳ ý, thịt nướng, xúc xích, bánh mỳ, cà chua, tôm sú, thậm chí cả bánh kem và dưa hấu, tất cả chỉ trong một đĩa và một lần đi lấy đồ ăn duy nhất. Tây tròn mắt "You must be very hungry", các anh chị chỉ cười, một nụ cười đần độn, chứng tỏ các anh chị chả hiểu chó gì. Để rồi lúc sau, không thể nuốt nổi hết, người ta thấy trên bàn tiệc ngổn ngang những đĩa thức ăn nhầy nhụa salad trộn ăn thừa, sườn nướng gặm dở, vỏ tôm nướng bóc ra bỏ luôn trong đĩa (lẽ ra phải lấy cái đĩa nữa để để xương), mẩu bánh mỳ thừa và mỳ ống không ăn hết. Ăn uống thì nhồm nhoàm như bò nhai (mở mồm trong khi ăn), dao dĩa cầm ngược tán loạn.

Phần phát biểu của hai họ mới cho thấy rõ sự khác biệt về văn hóa.

Nhà giai tây: Hai đứa trẻ này đã gặp nhau -- năm trước đây và lúc đầu chúng tôi đã không nghĩ rằng đây là chuyện nghiêm túc. Trải qua rất nhiều thử thách và khó khăn cuối cùng chúng vẫn tin rằng tình yêu của chúng là có thật và cùng quyết định sẽ gắn bó cuộc đời mình và chúng tôi có thể nói rằng chúng tôi thật sự hạnh phúc khi có mặt ở đây hôm nay để chứng kiến... (nguyên văn bằng tiếng Anh bạn Râu quên mẹ nó rồi). Lời bình: hay, súc tích, thấu tình đạt lý.


Nhà gái Việt: Kính thưa... được sự đồng ý của gia đình và cơ quan đoàn thể hôm nay hai cháu... (phát biểu như lìn,
chỉ nghe đến đấy đã thấy quê mùa và ironical bạn Râu đéo thèm để ý tiếp).

Trong khi khách ngồi dùng tiệc mặn, cô dâu chú rể đi tour quanh sân thì trên sân khấu là các màn ca hát và nhảy nhót khá là rẻ tiền. Tuy nhiên đám quan khách bất ngờ khi người bên họ nhà chú rể lên trình diễn vài bài hát và chơi vài bản độc tấu đàn một cách khá hay và độc đáo, nhận được sự cổ vũ nhiệt tình và thích thú của khán giả.

Hóa ra, đó lại là những gì đã làm nên buổi tối, mà nếu như không có nó chắc là tôi đã bỏ về từ rất sớm.

Monday, May 12, 2008

To teach or not to teach?

Hôm nay, bên bàn nhậu, bạn Râu được offer một chân trong một khoa mới mở của một trường đại học rất lớn của Việt Nam nhưng không phải trường cũ của bạn Râu. Nếu nhận lời mời này, bạn Râu sẽ tuần vài giờ vào trường họp hành, soạn giáo án, chắc đầu tiên cũng chưa được/phải lên đứng lớp ngay; tóm lại sẽ không mấy ảnh hưởng đến công việc bạn Râu đang làm; tóm lại đây là cơ hội không mấy khi xảy ra hai lần nhất là không phải chạy chọt gì cả, cùng lắm là chi ra vài bữa nhậu. Đấy là những cái mất, còn được: Được lĩnh gần 2 triệu một tháng, được cái danh hão, sĩ diện, được tiếng để đi bốc phét (có thể có thêm thuận lợi cho công việc làm ăn), besides, tiếp xúc với nhiều em sinh viên tươi trẻ.

Khó nghĩ nhờ!