Sunday, June 3, 2007

Vietnamese ON the queue


Đáng đời thằng cáo!

Phàm là người Việt Nam, phần lớn trông mặt cứ ngu ngu, đểu đểu, không đàng hoàng tử tế thế nào. Ra đường thì băm bổ như mất trí, lạng lách cướp đường theo kiểu láu cá ăn người, ăn được tí nào hay tí ấy. Thế nên nơi nào mà tạm thời một chốc một lúc nào đấy nhu cầu lớn hơn khả năng phục vụ thì y như rằng xảy ra tình trạng chen lấn xô đẩy hỗn loạn tranh cướp nhau như loài vật hành động bằng bản năng. Con gà bới được con giun, lập tức những con gà khác trong đàn nhằm thẳng con mồi mà chạy tới. Linh cẩu cướp được miếng thịt của sư tử thì phải xực thật nhanh nếu không cả đàn chó hoang sẽ xông vào xâu xé trong giây lát. Còn người Hà Nội mua kem ở 35 Tràng Tiền thì luôn luôn phải chen lấn bẹp ruột. Tại sao không xếp hàng và ai cũng sẽ lần lượt mua được theo nguyên tắc công bằng là ai đến trước sẽ được phục vụ trước? Trước kia khi Tràng Tiền Plaza khánh thành, người ta còn xô đẩy nhau để đi lên thang cuốn (esclalator), mà khổ dân Hà Nội nhà quê nhìn thấy cái thang cuốn lần ấy mới là lần đầu nên nhiều chú bước lên cứ gọi là ngã bổ chửng. Thế mà vẫn ra sức tranh nhau. Nhục quá. Chung quy lại thì là do nghèo và thiếu thốn nó sinh ra hèn, nghèo hèn thì nghĩ rằng hạnh phúc không có đủ cho tất cả mọi người, vì hạnh phúc là một cái chăn ngắn, người này co vào thì người khác lại hụt (Nam Cao). Nhục thế chứ lại.

Số là hôm ấy anh lên sân bay Frankfurt chỉ trước giờ bay 2h tuy không muộn nhưng cũng không thật sớm sủa khi còn phải giải quyết vài việc khác như xin hải quan xác nhận vào hóa đơn mua hàng miễn thuế và sau đó xếp hàng lấy tiền refund cũng mất không dưới nửa giờ hoặc hơn. Đã thế anh lại còn nhầm mất công xếp hàng sau đó chỉ để nghe thằng hải quan Đức bảo “You have to check in first then come back here with the checked luggage”. Tóm lại là bây giờ cần check in càng nhanh càng tốt không có thì thậm chí lỡ chuyến bay.

Lúc ấy tại nơi làm thủ tục của Vietnam Airlines chỉ có mỗi hai quầy làm việc. Một quầy bên trong là một bà già Đức quằm quặm đang check in cho một chú Việt Nam chắc là vướng mắc vấn đề gì mà mãi không xong. Quầy bên ngoài có một em trẻ đẹp sexy nhưng “máy hỏng” à ý nói là máy vi tính đang có vấn đề không khởi động được hay làm sao mà có một em nữa cũng đang xúm vào loay hoay chữa, tíu ta tíu tít trông hay hay là.

Thực ra anh cũng không phải rơi vào một dilema “Đứng giữa hai dòng nước”: chọn quầy trong thì phải chờ chú Việt Nam kia giải quyết xong vấn đề của chú ấy, hoặc chọn quầy ngoài thì phải chờ các em xinh tươi sửa xong máy. Ấy là vì chỉ có một đường vào cả hai quầy check-in, được tạo bằng các dải băng cài trên các chân đỡ và gần như đường độc đạo, ai check in xong thì đi theo đường khác thoát ra. Anh cứ đứng đấy thì cũng đã án ngữ toàn bộ lối vào check-in, thế là chờ cả hai quầy cái nào xong trước thì vào chứ còn gì nữa. Anh ung dung lắm, nếu mà ở đây được được hút thuốc thì đã rút một điếu ra phì phèo rồi.

Bỗng dưng đánh nhoằng một cái, hai thằng Việt Nam đẩy cái xe hành lý to tướng len qua trước mặt anh, hỏi mấy em trẻ xinh quầy ngoài rồi rất nhanh sau khi biết quầy này không làm việc liền tọt vào thẳng bên trong đứng ngay sau lưng chú Việt Nam đang phải trình bày gì với bà già Đức ở quầy trong. Nghe cái thứ tiếng Đức phò của chúng nó cũng đã đoán ra chúng thuộc thể loại gì ở đây rồi. Tài, người Việt Nam sống ở các nước văn minh bao lâu cũng vẫn đểu đểu gian gian láu cá ăn người như phần lớn những người Việt Nam khác sống ở quê nhà khó khăn thiếu thốn. Anh mà là tây, anh chửi ngay hai thằng này không bằng con chó. Nhưng thôi.

Cũng phải nói thêm là Vietnam Airlines tại Frankfurt không có ưu đãi, hoặc hôm đấy anh không thấy có ưu đãi cho những người sở hữu Gold membership như thế này:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

(Thẻ hội viên hạng vàng của VNA, ưu đãi chính gồm có không cần chờ đợi tại quầy làm thủ tục, trọng lượng hành lý mang theo được nhân đôi so với ghi trên vé, check in xong vào phòng VIP lên Internet chát chít, ăn uống hút xách phì phèo for free, lên tầu bay thì lên sau, lúc xuống thì xuống trước, hành lý ký gửi gắn thẻ ưu tiên nên ra đầu tiên v.v).

Anh nhìn hai thằng, một cái nhìn cau có và khinh bỉ. Anh thấy một trong hai thằng tiến lên nói chuyện với chú Việt Nam đang gặp rắc rối với quầy check-in, rồi nó rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

“Chị ơi hôm nay ở Frankfurt làm thủ tục khó khăn lắm, thừa mấy cân là nó bắt đổ ra hết, mà dầu gội đầu với kem là nó bắt vứt đi không mang được đâu. Chị xem có cách nào giúp bọn em không”.

A ha! Đây là châu Âu công bằng văn minh chứ không phải Việt Nam nhà quê, quan hệ nội gián tham nhũng tham ô và nhất thân nhì quen là giải quyết được vấn đề nhá!

Nhưng chính mình cũng hơi lo lo. Anh cũng mang quá cân đây này.

Lúc này em xinh tươi tóc vàng quầy ngoài đã sửa xong máy. Anh hùng dũng bước tới đặt phịch hành lý của mình lên quầy ra vẻ rất VIP. Kể cũng lo một chút về số cân nhưng anh không để lộ sự lo lắng ấy ra ngoài.

Một phút sau chứ không hơn, em xinh tươi đã làm xong thủ tục và cười roi rói “your gate number is… boarding time… have a good flight”. Hành lý quá cân không thấy nói gì. Anh bước ra, oai như cóc. Lúc này đã có vài người nữa xếp hàng sau anh và tiến vào làm check-in em trẻ xinh tóc vàng luôn.

Anh đánh mắt nhìn sang quầy trong nơi có bà nhân viên già khó tính. Hai thằng Việt Nam ban nãy đang phải khui đồ ra la liệt. Khổ quá.

Đáng đời thằng cáo!

“Cho hay muôn sự tại trời…”