Tuesday, October 30, 2007

Dickheads just take blogs wrongly!

Tài! Nhiều thằng đầu óc rỗng tuếch có cái thói quen kỳ lạ là gom nhặt các thứ trên Internet mà nó thích thú, nhiều khi là rác rưởi, về post lên blog của mình. Cuối cùng, đối với chúng, mục đích của blog là gì nhể? Là một cửa hàng đồ hàng đồng nát của bé bi trong đó bày toàn lá khô, bi ve, que kem, tệ hơn nữa là chuột chết, gián què. Tất cả toàn là đồ nhặt nhạnh.


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Make something by yourself, dickheads!

Monday, October 29, 2007

Bảo thủ, cá tính cần có của nhà đầu tư chứng khoán thành công

Mình cứ nghe ai mua cổ phiếu gì, y như rằng thương vụ đó thua lỗ. Ác cái là, nhiều khi những người cung cấp những lời khuyên không mất tiền ấy, cũng là những trader thành công. Thế mới oái oăm chứ lị.

Còn những loại cổ phiếu nào mình đã dày công nghiên cứu, đãi cát tìm vàng, bỏ công theo dõi như mèo rình chuột, thì cấm bao giờ lỗ cả.

Đã dấn thân làm trader trên thị trường chứng khoán, hoài nghi lại trở thành một đức tính quý báu cần thiết cho thành công. Tin vào chính mình thậm chí đến mức bảo thủ, đôi khi lại là cần thiết để tránh lâm vào cảnh đẽo cầy giữa đường, suy nghĩ và hành động giống như số đông. Mà cả số đông thì không bao giờ có thể cùng thành công được.

Tuesday, October 23, 2007

Chứng khoán VN lại dao động mạnh

Tán phét tí: How to win in VN stock market?

Thị trường chứng khoán Việt Nam lại đang dao động mạnh, các chỉ số đều giảm, các cổ phiếu lớn nhỏ thì thi nhau xuống giá, đặc biệt là cổ phiếu lớn, nhiều trader đổ cổ phiếu ra bán như tháo cống nhưng không có ai mua cả. Tôi thì nghĩ, bọn (trader) này đúng là rác rưởi của thị trường. Cổ phiếu là tiền chứ có phải giấy lộn đâu mà bán tống bán tháo bằng mọi giá như vậy.

Nếu như chỉ cách đây 2 tuần, còn có cảnh người người đem từng bao tải tiền đến nộp vào các công ty môi giới chứng khoán để chuẩn bị giải ngân vào thị trường, thì giờ đây, nhiều người đang bảo nhau: Tiền mặt, loại phiếu bố của các loại cổ phiếu, mới là loại phiếu an toàn nhất.

Song le, nghĩ như vậy là tự mình loại bỏ đi rất nhiều cơ hội của chính mình. Thị trường lúc nào cũng có cả cổ phiếu lên giá và xuống giá. Những lúc thị trường được gọi là đi xuống như thế này chỉ có nghĩa là số cổ phiếu xuống giá nhiều hơn số cổ phiếu lên giá, mà thôi. Như vậy, cơ hội mua được cổ phiếu lên giá chỉ nhỏ đi, chứ không phải là không có. Tất nhiên, để làm được điều ấy thật không đơn giản chút nào.

Đã là swing trader mà lại mua bán theo phong trào, thấy người khác mua, bán, mình cũng mua bán thì sẽ rất hay lâm vào tình trạng muốn bán mà không ai mua, muốn mua mà không ai bán cho.

Người chơi cổ phiếu rất cần có tư duy độc lập, và nhận thức thật tinh tế là vì thế.

Monday, October 22, 2007

Nhỡ khách sạn, gặp Hồng Đào, Quang Minh, Vân Sơn

Các bạn biết rồi đấy, xung quanh tôi toàn là những đứa ngu dốt cho nên đi công tác ở đâu bảo chúng nó đặt khách sạn là bao giờ cũng phải trả đúng bằng giá niêm yết. Mà trả đúng giá niêm yết của khách sạn tức giá walk-in-price thay vì được hưởng corporate-price thì nói làm chó gì, cần gì phải đặt phòng, rách việc.

Thế mà, hôm rồi, đã đặt phòng lấy giá walk-in rồi, mà mấy con ngu hủy hủy đặt đặt nhầm lẫn thế nào mà khi mình walk-in thì bọn khách sạn lại bảo là hết phòng rồi do chị Thủm chị ấy gọi điện hủy. Thật đúng là doubled ngu.

Vì lý do trên mà tôi đành phải, theo lời giới thiệu của khách sạn này, chuyển sang một khách sạn khác gần đó, chất lượng và đẳng cấp và tiền đều kém hơn, dĩ nhiên là vẫn phải trả walk-in price.

Khách sạn mới này tên là Lan Lan 2, may còn được cái sạch sẽ. Có khá nhiều Việt kiều ở đây. Sau một lúc, tôi gặp mấy diễn viên Hải Ngoại là Hồng Đào, Quang Minh, Vân Sơn. Mấy diễn viên này tôi quen mặt trên băng, đĩa từ nhiều năm trước, thời tôi khoái xem và nghe hài kịch hải ngoại:

"Ánh đèn vàng hiu hắt em nằm đó không mặc quần mặc áo".

Mấy người này cười tươi và hòa nhã nói chuyện với những nhân viên khách sạn. Cũng như những người Việt sống ở nước ngoài khác, trông họ trẻ hơn tuổi, và rất bình thường. Vân Sơn dùng một cái điện thoại di động Motorola V3.

Có lẽ, với khả năng sẵn có và sau từng đấy nỗ lực lăn lộn với cuộc sống, họ có thể có nhiều hơn nếu không phải sống ở Mỹ mà là quê nhà Việt Nam.

Monday, October 15, 2007

Fucking Fucked V��ng Anh

Một con ranh quan hệ tình dục bừa bãi mà cũng được lên truyền hình Trung ương tâm sự mới lại cầu xin sự thông cảm, thương hại của cộng đồng người xem. Bảo sao anh suốt ngày chửi bọn VTV vừa ngu dốt vừa dơ không biết xấu là vì thế. Đèo mẹ, con Paris Hilton bị quay trộm rồi thậm chí một hãng chuyên làm phim porno lấy đoạn phim quay trộm ấy thêm đầu đuôi, mắm muối thành hẳn một phim người lớn, đem bán đàng hoàng, anh không thấy con Paris nhục mà thấy đúng con này là dân chơi thứ thiệt. Còn con Vàng Anh khi giao cấu với thằng kia rõ ràng là hai đứa cố tình quay phim chứ chả ai quay trộm chúng nó cả. Ở Việt Nam, sản phẩm khiêu dâm là bất hợp pháp, làm phò được coi là vi phạm pháp luật, vậy mà nó lên TV khóc lóc cứ như là một nạn nhân bị vùi dập vậy. Hẳn bố mẹ nó đã lo lót vụ này ra trò với giới truyền thông. Đúng là thời buổi nén bạc đâm toạc tờ giấy.

Friday, October 12, 2007

Vang Anh's Diary sucks! Even worse, Vang Anh is fucked up! Yeah, literally.

Nhờ có YIM, diễn đàn, blog và các thứ linh tinh truyền đi trên nền Internet khác mà thông tin phát tán đến là nhanh. Trong có vài giờ đồng hồ đường dẫn đến video clip quay cảnh giao cấu với bạn trai cũ của nữ diễn viên chính trong series phim truyền hình nhí nhảnh "Nhật ký Vàng Anh" đã được phát tán khắp nơi, đến cả người bận rộn như tôi cũng đã kịp ngó qua, vì tò mò là chính chứ không phải chỉ để giải trí.

http://vinaview.com/vanganh.wmv

Ở đây, miễn bàn đến đời tư của nữ diễn viên đóng vai Vàng Anh. Ai quan tâm. Nhưng phim truyền hình Nhật ký Vàng Anh thì đáng bàn. Tôi không thích phim này từ cách dàn dựng giống như kịch đến dàn diễn viên giả thiếu niên, ngây ngô, gượng gạo, khiêm cưỡng vào vai những tình huống không thực tế. Tôi không thích việc một nhóm làm phim tự chịu trách nhiệm về hiệu quả kinh tế có thể thao túng đài truyền hình trung ương và chiếm quá nhiều giờ phát sóng đến thế để kiếm tiền cho riêng chúng.

Vang Anh's Diary sucks! Even worse, Vang Anh is fucked up! Yeah, literally.

Thursday, October 11, 2007

You only see what your eyes want to see. How can life be what you want it to be?

Tán phét về chơi chứng khoán

Rất nhiều người chơi chứng khoán vô tình có cách chơi sai lầm mà nguyên nhân có lẽ xuất phát từ tận tiềm thức. Để sửa đổi nó, ngoài việc liên hệ với hãng truyền thông Hoàng Gia (LOL) để nhờ chúng tác động thẳng vào đấy thì còn cách khác là phải luyện cho cái đầu thật lạnh. Vì sao thế? Sau khi mua mà cổ phiếu lại xuống giá, nhiều người có xu hướng giữ và chờ cho đến khi cổ phiếu đó tăng lên bằng hoặc hơn giá mình đã mua. Tự dưng, mức giá đó lại là một ngưỡng mà nhiều khi không bao giờ đạt lại được nếu như cổ phiếu đó đang có xu hướng xuống giá, và càng giữ lâu thì số tiền thua lỗ càng nhiều. Đây là cách chơi sai lầm. Chiến thuật đúng đắn là, sau khi mua cổ phiếu, hãy quên giá bạn đã mua và chỉ để ý đến xu hướng tăng giảm của cổ phiếu này từ nay trở đi và có hành động mua hay bán thích hợp.

Dân gian có câu sau hơi thô nhưng mà đúng: Có thể lấy đĩ về làm vợ, chứ không lấy vợ về làm đĩ. Ý nói, tương lai mới là điều cần nghĩ tới.

Tất nhiên, của đau con xót, không phải ai cũng đủ dũng cảm nhìn tiền của mình đội nón ra đi do một quyết định mua bán không chính xác. Họ nhìn nhận và đánh giá tình hình theo cách mà họ muốn nó xảy ra chứ không phải theo cách mà nó sẽ xảy ra, mà cái sự sẽ xảy ra ấy thì lại cần một cái đầu lạnh để phân tích. Nhận định cổ phiếu này sẽ lại tăng đến mức giá của mình, vì thế, nhiều khi là một nhận định vô vọng.

Khả năng nhận định và đưa ra những quyết định lạnh lùng và chính xác như thế, lại phụ thuộc vào nguồn lực của bạn. Tài khoản bạn có 1 tỷ thì quyết định chịu lỗ 10 triệu sẽ dễ dàng, chính xác và nhanh chóng hơn là khi bạn chỉ có 100 triệu.

Lại một lần nữa, thạo nhiều, có nhiều thì làm gì cũng dễ.

Saturday, October 6, 2007

Xấu hổ đéo tả!

Nhiều khi có những chuyện ngượng lắm cơ. Ví dụ như bạn ăn mặc chỉnh tề ra dáng lắm, đi vào những nơi sang trọng, mọi lời nói hành động của bạn đều toát lên vẻ gì rất cool, mà lại lạnh lùng kiểu điềm đạm như James Bond. Rồi bỗng bạn phát hiện ra từ tối đến giờ bạn không kéo khóa quần. Thế thì quả là xấu cbn hổ.

Hôm đó thì tôi đi từ HCMC về HN bằng tầu bay của VNAirlines. Trông tôi khi đó cũng thế, đi làm về mà, lịch sự lắm, không quan tâm đến mọi người xung quanh, và dĩ nhiên là như mọi khi, không cần bắt chuyện với ai cả, nhất là khi ngồi xung quanh đa số là tây. Lên máy bay là tôi cắm ngay tai nghe vào điện thoại di động, một cái điện thoại đời mới kiêm chức năng của máy nghe nhạc mp3 rất tiện dùng trong những lúc như thế này. Nhờ có các tiến bộ công nghệ hiện đại, cuộc sống con người thật là thêm phần thoải mái dễ chịu. Thư giãn quá đi mất.

Bỗng dưng một em bồi bàn của VNA tiến tới vỗ vào người tôi: "Anh vui lòng tắt nhạc hoặc dùng tai nghe để khỏi ảnh hưởng tới người khác. Cái máy của anh bật to quá".

Ơ hay cái con này, anh mà lại làm ảnh hưởng đến ai à? Thậm chí có những khi không tìm được chỗ vứt rác anh còn đút rác vào túi quần mang về tận nhà vứt ấy chứ lị.

Nhưng khi rút tai nghe ra khỏi tai thì tôi nhận ra vấn đề.

Bình thường đối với mọi loại thiết bị nghe nhạc, khi sử dụng tai nghe thì loa ngoài sẽ bị cắt. Cái lỗ cắm giắc tai nghe chính là cái công tắc ngắt loa ngoài. Bình thường là như vậy, nhưng lúc đó thế nào mà đã cắm tai nghe vào rồi mà loa ngoài của điện thoại vẫn cứ oang oang, trong lúc tôi say sưa thưởng thức âm nhạc qua tai nghe thì những người xung quanh cũng được nghe nhạc miễn phí như là nghe loa phường gắn trên cột điện vậy. Thế mới ngượng chứ.

Ngượng nhất là để bọn xung quanh nghe được các bài hát mình đang nghe, cực kỳ lởm như sau:

- Dragoster On Tei (nghe như bọn choai choai lắc trên New)
- Chế Linh - Sao em nỡ đành quên (úi giời, sến và có vẻ văn hóa thấp)
- Bono - A Cowboy's Work is Never Done (cái tên đã nói lên nội dung bài hát)
- Hymn (thằng ca sỹ từ thời 8x hát bài này cũng hát cái bài In Joy and Sorrow mà một lần xem phóng sự trên đài Viva của Đức thì rõ là một thằng biến thái, gay hay đại để thế).

Xấu hổ đéo tả!

Friday, October 5, 2007

Thôi không kết nối thẳng tới tiềm thức nữa, LOL

Sau khi blog entry: Stupidity unlimited: Hãng truyền thông Hoàng Gia - Kết nối thẳng tới tiềm thức được phát sóng trên VTC, Vnexpress và các loại phương tiện truyền thông lá cải khác, gần đây đã không thấy hãng này quảng cáo như cũ nữa, mà câu khẩu hiệu chỉ còn gọn lỏn: "Hãng truyền thông Hoàng Gia". Chấm hết.

Vậy là với blog này mình cũng đã góp phần làm cho thiên hạ bớt ngu, bớt nhí nhố, cuộc sống đẹp hơn vì bớt đi những thứ dớ dẩn đần độn. Riêng đối với Hoàng Gia, từ nay hãng đã từ trong ra ngoài, thơm như hương nhụy hoa nhài, sạch như nước suối ban mai giữa rừng. Xin chúc mừng hãng!

Tuesday, October 2, 2007

Why am I so surrounded by so many idiots?

Giỏi thì làm gì cũng tốt, không chỉ chuyên môn được đào tạo mà còn giỏi đủ thứ, như là chụp ảnh, nói tiếng Anh, thậm chí nấu ăn, quét nhà. Ngu dốt thì làm gì cũng khó. Dưới đây xin minh họa.

Hôm nay, đang ở HCMC chuẩn bị đi làm việc với đối tác mà lại thiếu tài liệu do đây là buổi họp ngoài dự kiến, tôi bèn gọi điện về văn phòng HN với yêu cầu rất rõ ràng, cụ thể, đến bò cũng có thể làm được:

- Tìm trong cái folder trắng trên cái bàn bên tay trái anh sẽ thấy trên cùng là một biên bản họp ngày... Hãy photocopy hai tờ cuối cùng của tài liệu đó và gửi cho anh đến số fax... để anh đi làm việc ngay bây giờ.

Việc này cần gì tới 5 phút, mà tháo vát thì chỉ cần 2 phút là xong. Thế mà 15 phút trôi qua ở đầu này máy fax chả có gì đùn ra cả.


- Máy fax tự dưng lỗi làm sao được. Thôi thế thì scan và gửi e-mail cho anh ngay lập tức.


20 phút nữa trôi qua mà vẫn chưa thấy e-mail.

- Sao thế? Đang gửi nhưng nặng quá thư chưa đi anh ạ.

Đến đây thì đã có thể đoán là mấy con bò sắp sửa tống mấy file to tướng dung lượng nhiều MB vào hộp thư của mình, đang vội thì chớ.

Quả nhiên với kết nối wireless lúc tỏ lúc mờ lúc đó, tôi phải chờ đến 10-15 phút mới tải được cái e-mail với 2 attachments dạng jpg mỗi file đến 2MB. Lưu ý là một e-mail như thế sẽ có dung lượng là khoảng 10MB, tính cả phần headers của thư. Còn khi truyền 10MB dữ liệu ấy bằng giao thức TCP/IP, tức là internet, tổng lượng thông tin cần truyền có thể lên đến 16MB do phần headers của các gói tin. Đang vội thì chớ.

Tất nhiên, không phải ai cũng hiểu, và cần hiểu rõ về công nghệ thông tin như thế, nhưng chẳng nhẽ khi yêu cầu tại liệu lại phải dặn rõ đến cả độ phân giải khi scan là bao nhiêu dpi, độ sâu là 2 mầu hay gray scale hay RGB, ghi file dưới format gì trước khi chuyển sang dạng PDF tiêu chuẩn có kích thước chỉ 50-100KB. Có nhất thiết phải thế không?

Đúng là dốt nát thì làm gì cũng khó.

Nếu bạn nghĩ những kỹ năng kiểu như thế là tầm thường, có cũng được không thì thôi chả sao, hãy nghĩ lại. Nhiều đứa thanh niên trẻ bây giờ ngoại ngữ rất ngu, không chịu đi học lái xe, nhảy đầm, bơi lội, thì không đơn giản chỉ là không làm được những việc đòi hỏi những kỹ năng cụ thể ấy, mà quan trọng là chúng sống một cuộc sống nghèo nàn đơn điệu và kém chất lượng hẳn so với những người "giỏi". Khi thạo ngoại ngữ, bạn suy nghĩ khác người không biết ngoại ngữ ngay cả khi bạn không dùng ngoại ngữ. Biết lái xe, bạn sẽ đi đứng cẩn thận và an toàn ngay cả khi đi bộ. Biết nhảy đầm, bạn không ngại mà lúc nào cũng hứng khởi đi dự tiệc tùng. Biết bơi, bạn sẽ không sợ nước ngay cả khi đứng trên cầu nhìn xuống.

Nhiều người xung quanh tôi và chúng ta không hiểu điều đó.

Monday, October 1, 2007

Chứng khoán lại sốt như điên

Thực ra không phải đến tận hôm nay mà cơn sốt đã bắt đầu nhen nhóm từ đầu tháng 9 rồi. Hôm nay thì lên đến cực điểm, sàn HOSE đa số chứng khoán tăng giá 5%, còn sàn HASTC đại đa số tăng 10%, điều đáng nói là chỉ trong một ngày. Điều đó có nghĩa là nếu hôm qua thị giá chứng khoán bạn sở hữu trị giá 1 tỷ đồng thì hôm nay vào lúc 11AM số tiền bạn có nếu bán số chứng khoán ấy đã là 1 tỷ 50 triệu hoặc 1 tỷ 100 triệu, mà nhiều khả năng là ở giữa hai số đó.

Và nó còn tăng kịch trần như thế vài ngày nữa là ít. Số tiền tăng theo cấp số nhân.

Tôi không thích như thế lắm. Khi nó xảy ra, ai cũng trúng, mà là trúng to. Mà như thế thì hóa ra cao thủ cũng chỉ bằng chị bán hàng rau, người chơi có cá tính cũng giống như kẻ mua bán theo phong trào.

Hợp lý là phần thưởng chỉ dành cho những người có cái đầu, sở hữu đầy đủ kiến thức về tài chính và thành thạo các công cụ phân tích liên quan đến toán thống kê cao cấp. Phần thưởng ngọt ngào hơn nếu ta có còn người xung quanh thì không.

Chứng khoán là cuộc chơi sòng phẳng, ai cũng có thể mở tài khoản và mua mua bán bán. Không thể đổ tại thằng đó giầu hơn vì bố nó làm to, hay nó đi cái xe đẹp là vì nhà vợ nó mới bán đất. Cũng không thể đổ tại thông tin, bởi thu thập thông tin cũng là một phần của cuộc chơi. Ai tài, người đó làm giầu.