Thursday, April 20, 2006

Hay yeu nhu chua yeu lan nao

Công nhận với các bác là, trình độ dân trí của người dân trong xã hội ta còn thấp quá. Còn mồ ma anh TYPN, thế nào cũng phải thốt lên: dân An Nam mình ngu thật. Em nói ví dụ, ra đường mình đi xe rất cẩn thận nhưng chỉ cần một thằng nào nó tạt ngang, rẽ ngu ngay trước mặt, thế là mình mắc vạ với nó rồi. Tối em xem Sao Mai trên TV, thấy con gì người thẳng đuỗn chứ chả được curved như bác xích lô, mặt thì nửa dơi nửa chuột, gào thét trên sân khấu. Thế mà, bọn 'phan' bên dưới không biết có phải là thuê không, cứ gọi là tán thưởng nhiệt tình, nhún nha nhún nhẩy, lại còn waving (cùng nhau tạo thành làn sóng theo nhịp nhạc). Em các bác hồi xưa xem Roxette biểu diễn ở Stuttgart với lại Johnson Halliday biểu diễn ở Paris cũng có chút bốc đồng, nhưng còn có nhẽ của nó, chứ bọn tối nay, không gọi là ngu thì gọi là gì?

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ngu si hưởng thái bình, hình như cũng đúng. Tỷ như việc các bác luôn đi xe khôn, mà nói dại gặp thằng đi ngu nó đâm vào, thế thì chắc chắn là bực tức hơn là khi các bác đi ngu mà bị đâm rồi. Giả sử thị Nở không ngu mà y thị lại thông minh tinh tế như các bác, chắc chắn thị đã rất là khó sống. Chả thế mà ông Nam Cao đã viết như sau: "...đã thế, thị lại bị dở hơi. Nếu không, người đàn bà ấy đã khổ tâm ngay sau khi có chiếc gương đầu tiên...". Phải quá rồi!

Nói như vậy không có nghĩa là em đang cổ xúy cho việc being stupid, là người cứ thật ngu, nhận thức thật kém thì là hay. Em đã nói với các bác là, dân trong xã hội ta có khôn thì chỉ là khôn cái khôn của kẻ khó. Vì thế mà bon chen từ đường đi trở đi. Giai gái thì tính toán vụ lợi cá nhân, khôn vặt. Thật không bằng Chí với Nở ngày xưa, rất trong sáng, không hề tính toán. Thế mới gọi là yêu chứ!

Gái phải chã yêu mới hay! Tình yêu phải có chút gì đó ngu dại khờ khạo nó mới đẹp. Gái hấp dẫn, đáng yêu là gái có tính cách lúc yếu đuối lãng mạn, lúc mạnh mẽ tự tin, dám làm và phấn đấu cho những gì mình muốn: Băng băng rẽ lối vườn khuya một mình, thế mới gọi là tình chứ. Bạn gái em ngày xưa thuộc loại như thế. Hồi đấy nhiều lúc em chê là mềm yếu. Để rồi sau đó, không thể tìm lại được những rung động thật sự ngày ấy nữa.

Đối với ai đã nghiên cứu Chu Dịch thì thấy rằng, thiên can địa chi trong tứ trụ, âm dương ngũ hành đều đủ cả. Sự sinh khắc cân bằng là trung hòa, nhưng trung hòa thì lại là không tốt. Ý em nói vắn tắt chỉ thế này: trong thực tế, người có đại họa đại nạn luôn có đại phúc. Người ta thường nói: đại nạn không chết tất có phúc dầy. Ngược lại, có người suốt đời bình thường, không gặp tai vạ, đau khổ, đời phẳng lặng chẳng qua là vì sống mơ mơ hồ hồ, hời hợt nhạt nhẽo, không có phú mà cũng chẳng có quý. Như thế không thể gọi trung hòa là quý. Quan điểm này dù là trên lý luận hay trong thực tế đều đúng!!! Ngộ được điều này thì thấy rằng, hời hợt nhạt nhẽo là vứt đi, các bác ạ. Mà không thế thì không chỉ phải khôn mà nhiều lúc cũng phải ngu ngu một tí. Hãy yêu như chưa yêu lần nào...

TVT 16-8-2004

Thi nhan xich lo

Đối với em, được đọc một bài viết dí dỏm và hay là một cái thú. Nếu bài viết ấy lại chưa hề được mang ra cho mọi người đọc thì cái thú ấy lại gấp hai. Bài viết gửi đi rồi hình như có mất đi một tí gì, có lẽ là một tí hương trinh tiết. Chính vì thế mà nhiều khi viết được một bài tâm huyết định gửi cho các bác mà em vẫn chưa nỡ gửi đi ngay, mà còn ngồi nếm cái thú thanh khiết ấy rồi ngâm nga:

Của tin, gọi một chút này làm ghi

Đọc đi đọc lại riêng lấy làm đắc ý lắm.

Thế mà lần này bài viết của em gửi đi, không những là mất đi một tí hương trinh tiết, mà còn bị cưỡng hiếp nữa. Thật xót xa!

Bác xích lô có biết rằng khi bác viết:

Đặc biệt TY trong tôi chữ Tình kia mới đáng giá ngàn vàng , đôi khi là vô điều kiện, biệt lập về không gian và thời gian. Quanh trái đất ba phần tư là nước. Nhưng trong đó nước mắt tình yêu chiếm phần nhiều, điểm xuyết thêm cho giọt lệ đi giữa không trung muôn màu bất tận và làm ẩm ướt những mưu toan khô cứng giữa đời thường. Nói chung có một cái gì đó vừa mơ vừa thực. Dù sao đi chăng nữa con người ta vẫn cần tình yêu, chỉ có khác nhau là tình yêu đến với họ như thế nào?

thì trong những câu này không có lấy một chút "tình sâu ý hiếm" và mặc dù cái lốt mới rềnh ràng của chúng, chúng vẫn có thể nằm xếp hàng với những câu sáo nhất xưa nay mà không chút ngượng. Tránh tầm thường mà lại rơi vào tầm thường là thế.

Nói đi cũng phải nói lại. Khi bác viết:

“Ta sống mãi trong� khao khát của tình yêu, Thủa tung hoành, kiêu hãnh mãi còn đây…, Nhớ người yêu cũ, nhó một hồn người. Chỉ đi bên Nàng vẫn thấy lung linh…Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, Ta say Nàng đứng uống ánh trăng tan? Và chữ Tình kia chẳng thể nhạt phai. Ta lặng ngắm cuộc đời đổi thay. Và cố giữ lấy riêng phần bí mật”

Em thấy lời văn tuy còn có gì lệch với hồn văn nhưng không có một tâm hồn đắm đuối không thể viết nên những lời như thế. Người đọc sẽ thấy ngạc nhiên và băn khoăn không biết những chỗ sâu kín trong lòng mình có gì giống như thế không. Dù sao, sự thành thật của văn nhân không thể ngờ được. Cái mạnh mẽ, cái to lớn lung linh ấy, những đau thương vô lý mà da diết ấy, cái thế giới cô đơn và huyền ảo ấy, ai có ngờ ở trong tâm trí một bác xích lô ba gác. Em là người thế giới bình thường, thỉnh thoảng lạc vào mà trầm ngâm và ngắm lá rụng, trăng vàng, nghe tiếng rên rỉ của giun dế cũng hay, nhưng triền miên trong đó không nên. Mỗi lần nấn ná trong đó quá lâu, đầu em choáng váng, không biết mình là người hay là ma. Và em sung sướng biết bao lúc thoát giấc mơ dữ dội, em trở ra, thấy chim vẫn kêu, người ta vẫn hát, cuộc đời vẫn bình dị, trời cao vẫn trong xanh, bác xích lô vẫn gửi bài.


TVT 5-9-2004


Có những người phụ nữ yêu mến tôi, kể cả những người kém tôi hơn 10 tuổi, điều này thì chẳng có gì lạ, sự giao lưu không phân biệt không phân biệt khoảng cách về tuổi tác, nhất là tôi có thể giao lưu với mọi tầng lớp, trí thức nói kiểu trí thức, trẻ em nói kiểu trẻ em, ba lăng nhăng nói kiểu thô tục,,,,bởi tôi muốn khám phá sự đa dạng trong mỗi tầng lớp, trong mỗi nhóm người khác nhau, để tích lũy những nét riêng có cho riêng mình giữa dòng người và ngợm đấy.

Tuy nhiên, những người phụ nữ tôi thích thì chả bao giờ chủ động cả. Vì vậy mà tôi phải vất vả tìm kiếm. Tình yêu đối với tôi quan trọng và say mê như sống hay làm việc, nếu được phép tôi sẽ xây cho mình hai cái Cõi Linh để thờ, một bên là Tình yêu, một bên là Sự nghiệp. Đặc biệt TY trong tôi chữ Tình kia mới đáng giá ngàn vàng , đôi khi là vô điều kiện, biệt lập về không gian và thời gian. Quanh trái đất ba phần tư là nước. Nhưng trong đó nước mắt tình yêu chiếm phần nhiều, điểm xuyết thêm cho giọt lệ đi giữa không trung muôn màu bất tận và làm ẩm ướt những mưu toan khô cứng giữa đời thường. Nói chung có một cái gì đó vừa mơ vừa thực. Dù sao đi chăng nữa con người ta vẫn cần tình yêu, chỉ có khác nhau là tình yêu đến với họ như thế nào?�� Bởi cuộc đời đã dạy cho tôi một điều rằng, những kẻ đi đến cùng của bất cứ sự việc nào thì cuối cùng đều là những kẻ gặp may mắn. Con người ta chỉ� hơn nhau ở sự� kiên định trong suy nghĩ, sẵn sàng đi đến cùng thiên đường hay địa ngục mà mình đã quyết định dấn thân. Như thế mới có thể cảm nhận đủ vị của đời mà không hề hối hận, nhưng khi được sẽ được rất nhiều. Bỏi vậy, mà Tôi một kẻ cao to� khỏe mạnh, hiểu biết thì dã man mà vẫn chưa tìm nổi tình yêu� đích thực cho chính mình. Nếu tôi không hiểu biết gì về vẻ đẹp Tướng cách mỹ có lẽ tôi đã cưới đến lần thứ 5 rồi, thừa sức lấy mười con Nai . Trong khi đó khối kẻ nhiều tiền chỉ thèm khát có một Con Nai� “Sắc tướng mỹ” mà vẫn không làm nổi. ("Sao Vinaconex không phối hợp với Báo Tiền phong tổ chức cuộc thi người đẹp Tướng cách Mỹ nhỉ_mèo méo nói")�

“Ta sống mãi trong� khao khát của tình yêu, Thủa tung hoành, kiêu hãnh mãi còn đây…, Nhớ người yêu cũ, nhó một hồn người. Chỉ đi bên Nàng vẫn thấy lung linh…Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, Ta say Nàng đứng uống ánh trăng tan? Và chữ Tình kia chẳng thể nhạt phai. Ta lặng ngắm cuộc đời đổi thay. Và cố giữ lấy riêng phần bí mật”

��

Ôi giời, buồn ngủ quá! Xem ra cứ phải đường ta ta đi, thỉng thoảng ngó ngang ngó dọc tí cho biết, chả muốn làm trí thức làm gì, làm xích lô ba gác vẫn sướng hơn,,,,,,


Goodnight!

Mèo Méo (CC) 4-9-2004

Michael va mua thu (Michael and the fall)

Chẳng hiểu sao khi tôi ngồi viết bài này thì cứ văng vẳng bên tai giai điệu và lời ca của một bài hát, hình như của Trịnh Công Sơn, Hồng Nhung hát. Lạ thế, nhiều khi cả buổi cứ bị ám ảnh bởi một cái gì đó không thật rõ ràng khiến lòng tôi bồn chồn, chân tay tôi rời rã, nhưng nếu nó thực sự hiện hữu thì tôi lại chẳng có tí cảm xúc nào cả. Hôm nay trời hơi se se lạnh do ảnh hưởng gió mùa đông bắc. Đang vào cuối thu, ở Hà Nội đây là thời gian đẹp nhất trong năm. Mùa này người ta cũng hay có những cảm xúc vô cớ như thế. Tôi vừa ngồi đọc lại mấy bài viết nhẹ nhàng của Mai Cồ và Xích lô, đâu đó các bạn cũng tả những cảm xúc mùa thu, và tôi thấy hơi thất vọng. Vẫn biết là "văn mình, vợ người", nhưng mà bạn hiền viết hiền quá, như một em bé học sinh cấp II vậy! Tất nhiên, rung động trước gió thổi man mác, lá vàng chấp chới bay thì cũng đúng thôi, nhưng có lẽ nếu không có ý tứ gì mà chỉ có những hình ảnh đấy thì chưa đủ sức đột phá từng ngõ ngách trong tâm hồn một người từng trải. Tôi thích cái buồn bã và chán nản cuối thu cũng phải được mô tả mạnh mẽ và ngông cuồng thế này:

Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng
Với của hoa tươi muôn cánh rã
Về đây, đem chắn nẻo xuân sang

Nhưng câu này trong một bài của Xích lô quả đã khiến tôi phải dừng lại rất lâu để suy tư, và đã buộc phải dùng cái thước của mình để đánh giá văn người khác, để phải công nhận rằng, đúng là hay:�

Thu thường đến êm ả, thẳm sâu và ra đi rất nhanh - cái cảm giác chính Thu (thế đéo nào chữ này lại viết hoa nhỉ?) rất ngắn, đôi khi khó tả, chứ nó không kéo dài và rõ rệt như Hạ và Đông (đây cũng thế).

Vầng, chính vì mùa thu đẹp và quyến rũ, mùa thu có nhiều kỷ niệm gắn với nó mà người ta mong đợi nó, người ta thấy nó qua nhanh, người ta nuối tiếc mùa thu năm nào. Không gợi được những cảm xúc ấy thì mùa thu có khác gì các mùa khác, văn bác Mai Cồ có khác gì TV?

Đường về thu trước xa xăm lắm
Mà kẻ đi về chỉ một tôi!
(Chế Lan Viên)

Kể cũng lạ, có lẽ bạn hiền Mai Cồ đã đi vào mùa thu theo kiểu tham quan tập thể ồn ào: thấy thắng cảnh đấy, di tích lịch sử đấy, nghe thuyết minh biết vậy rồi lại đi. Thấy tất cả, thậm chí đã sờ vào nó, đã chụp ảnh với nó, máy ảnh kỹ thuật số hẳn hoi nhé, đảm bảo đẹp, không đẹp xóa đi chụp lại đến bao giờ đẹp thì thôi chứ chả cần gì là moment-in-time...

mà chẳng hiểu gì về nó cả!


TVT 4-10-2004

Di an oc (Out for snails)

Hôm nay, em đã nhìn thấy cái thằng bạn giai của SMTW2YH. Lúc ấy nó đứng trong quán Cay, loắt choắt như con chuột nhắt. Nó đang gọi ốc. Mặt nó hếch lên, nhìn cô bồi mà cười bằng cả một cái mồm há hốc. Nó với SMTW2YH, đúng là con cú đậu cành mai. Em nhìn nó trừng trừng, một cái nhìn khinh bỉ. Mẹ kiếp! Thằng nào chứ thằng này, em chỉ đá một cái là chết nghéo.

Xung quanh khá đông, phần lớn là đàn bà con gái đang ăn quà. Những chị gái sề mặc kiểu văn phòng, đi làm về. Những cô học sinh sinh viên lẫng cẫng và gọn ghẽ. Tất cả ngồi túm năm tụm ba, chuyện trò ríu rít quanh những chiếc bàn nhựa, hoặc đang gục đầu xuống ăn. Trông họ ăn mà ái ngại. Bởi họ ăn ngon lành quá, hăm hở quá, mắt hùm hụp nhìn xuống bát ốc của mình. Hình như họ tính thầm rằng mình ăn hết chỗ này cũng chưa no.

SMTW2YH của em cũng đang ngồi phè phỡn trước một cái bàn nhựa gần ngay gốc cây. Thằng bạn giai của thị đã gọi một đĩa sò nướng và một bát ốc xào. Thị cạy, thị khêu, thị hút nước soàn soạt. Đôi môi thị, đôi môi tròn và đỏ tự nhiên, ướt sườn sượt. Nước sò, nước ốc chảy xuống cả cái cằm xinh xinh của thị, khiến thị phải lấy giấy vệ sinh để quệt.

Em tự nhiên thấy mỏi mệt vô cùng. Em ngồi đờ ra trên ghế. Em buồn nôn. Lúc bấy giờ tâm trạng em ra sao, em không biết nữa. Một cảm giác hỗn độn, sửa đường cho một cuộc đổi thay. Rất nhiều mộng mơ tan. Một chút thẹn thùng. Một chút lòng thương. Nhưng tình cảm thì nhất định không còn nữa. Thế đéo nào hơn 30 rồi người ta vẫn có thể có những tình cảm bồng bột thế. Tưởng có thể chết vì một người, rồi đột nhiên người ta thấy người ấy chẳng có nghĩa gì với lòng mình nữa. Em muốn về ngay lúc ấy.

Em chẳng giận SMTW2YH đâu. Em cũng không khinh. Em chỉ sáng mắt ra thôi. SMTW2YH đã dạy khôn em. Bây giờ em biết rằng, trước khi nghĩ đến việc đặt những cái hôn lên miệng hoa của gái, cũng nên nghĩ đến việc đổ ốc vào đấy đã.

Trước khi viết những dòng này thì em vừa nói chuyện 3 tiếng với SMTW2YH qua điện thoại. Chuyện vừa xong thì em nhận được một tin nhắn: "Hnay a noi chuyen thu hut lam day!". Sự ấy thường: cứ khi nào em tâm trạng trống rỗng thì nói chuyện lại vô cùng điềm tĩnh, mạch lạc và hài hước, thể hiện đúng trí thức học Đức về, đầu đẫm chất nhờn bên ngoài và văn chương bên trong.

Em đã đau khổ, đã uất ức, đã ước ao, đã thèm khát, đã thất vọng và vẫn hy vọng mãi và phải hy vọng mãi. Sự đời không thể cứ mù mịt mãi thế này. Tương lai phải sáng sủa hơn.


Love has shaken me, sometimes mistaken me,
This time it's making me hide,
Love has told on me then got a hold on me,
Followed my heart to my pride.

But something's been making me blue,
And somehow I can't talk it over with you
Something's been making me sad,
Something I'm missing that I never had,
And I know what's making me blue,
Is losing you.

TVT 7-10-2007

Con Tho (The Rabbit)

Đã có hồi em thích Thỏ. Em đến nhà thị luôn, tuần một hai lần, có khi lại chở thị đi ăn kem, uống nước tận Hồ Tây. Thỏ là đứa em trong hai chị em gái. Nhưng cũng là đứa chững chạc hơn. Thị trắng trẻo: ấy là một ưu điểm. Thị ngoan: điều này làm em yên tâm. Thị chẳng có nét gì đẹp: đó là thường, các cụ bảo vợ xấu mới là vợ mình. Thị vẩu: cái ấy Xuân Hinh gọi là tươi đây. Thôi cũng được, miễn là đừng cười nhiều quá. Nhưng thị lại vô duyên và không biết giao tiếp: cái này thì không thể chấp nhận được. Thời người ta mong 'expectation of life' qua rồi, bây giờ là 'expectation from life'. Lấy vợ về không phải là để đẻ và làm việc nhà. Vợ là người sánh bước tay trong tay cùng ta trên đường đời, phải biết chụp ảnh như Mike, hay vào mạng cãi nhau như Kềnh. Thời nay người ta không phải lao động để kiếm đủ gạo ăn nữa, mà là phấn đấu tạo cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn, với công cụ là kiến thức, phong cách và các mối quan hệ xã hội phức tạp. Thế là em thôi thị.

Đến khi mãi em cũng được bổ một chức quan nho nhỏ thì em đã tính là đã đến lúc mình cần một đệ tử ruột để làm tai mắt và đỡ đần mình những lúc mỏi mệt, chán chường. Em không thiếu người. Người lớn tuổi hỏi đã có đệ tử chưa, mong giới thiệu người nhà. Người trẻ tuổi cao giọng khen ngợi lộ liễu, mong gần đèn thì rạng. Nhưng em nghĩ đến Thỏ. Thị trung thực. Thị thẳng thắn với bạn bè. Đi học thị toàn làm lớp trưởng. Mà học cũng khá. Phải quyết thôi. Em ấp ủ những dự định táo bạo. Em sẽ đưa thị vào cơ quan em, dù sao thì thị ra trường một năm nay vẫn chưa xin được việc. Em sẽ truyền thụ kiến thức cho thị, sẽ biến thị thành một đứa giỏi giang và kiếm ra tiền. Rồi thì em sẽ chỉ việc nhận việc về giao cho mấy đứa đệ tử tin cẩn, biết giữ tay hòm chìa khóa. Rồi thì tiền nong sẽ rủng rỉnh, mà thời gian rỗi lại nhiều, tha hồ lên mạng tán gẫu với Kềnh. Em thấy phấn chấn lắm. Thực ra đưa Thỏ vào thì có người khác phải ra, nhưng em đã quyết thì em bất chấp sức ép xung quanh. Càng loạn, em càng thích.

Bây giờ thì Thỏ làm việc ở chỗ em được hơn hai tháng rồi. Mà em thì uất ức lắm. Quen bao lâu mà đến lúc ngồi với thị cả ngày em mới biết Thỏ bị sâu răng. Trong ngày, thị thường làm em rợn người bởi những tiếng chép nước bọt choen choét. Hình như thị còn bị đau dạ dầy. Gọi là hình như vì khi các bạn khác hỏi thì thị chối. Nhưng thị hay ợ lắm. Thế thì mồm thị cũng chẳng thể thơm được. Vậy mà lại hay cười lắm. Không nói gì mà thị không cười. Hỏi xong việc chưa: cười; hỏi đã hiểu chưa: cười; chào đi về: cười. Lúc thị cười, mồm miệng thị nhăn nhăn, mặt dơi chả ra mặt dơi, mặt chuột chả ra mặt chuột. Hai hàm răng pênicilin đã vổ lại còn thò ra thụt vào. Nhìn thị cười mà em ái ngại: thế này thì đánh răng làm sao. Cái tư thế thị ngồi mới thật sự làm em tởm. Ngồi gì mà lòi cả quần lót ra. Thịt trắng lộ ra lún phún lông tơ có sần vài cái mụn đo đỏ nữa. Trông thấy, bẩn cả mắt. Mà lòng thì nằng nặng. Ai có thể ngờ là đã có lúc em thích một đứa xấu xí ghê gớm như thế được?

Ở đời người ta thường nói, không ưa thì dưa có giòi. Nhưng của đáng tội, những cô con gái hễ đã không biết chăm chút bản thân một chút, biết làm duyên làm dáng một chút thì tâm tính cũng hết sức thô lỗ. Giờ em nhìn đâu cũng thấy cái xấu của Thỏ, nguyên cũng là do cái cách thức hành xử và giao tiếp tuy mộc mạc, thẳng thắn nhưng lại rất thô lậu của thị. Nhân viên gì mà cãi em nhem nhẻm bằng những câu đập thẳng vào mặt, trước mặt cả những đối tượng thật sự coi em là đại ca của chúng. Chả bao giờ em được thị rót cho ly nước. Giám đốc của em còn phải gọi em bằng anh (tất nhiên là xã giao) và chả dám gọi em bằng cách vẫy tay, vậy mà thị cứ diễn cái hành động ấy tự nhiên. Khi em ra ngoài và ở cơ quan có việc, người gọi điện báo tin cho em chưa bao giờ là thị. Thị đóng mở tủ rầm rầm, đứng lên ngồi xuống xô ghế tán loạn. Thị ngồi buôn chuyện tự nhiên trong khi em đang vắt óc ra làm việc. Có lần đang chát với Kềnh bỗng nghe đánh oàng một tiếng. Thì ra thị vừa đánh rơi nguyên cả cái folder. Mắt em nhòa đi, một cái gì đó chực nổ tung. Thị nhe cái mồm đầy răng ra cãi:

- Tại cái cặp đầy quá.

Đừng tưởng em hiền. Với những đứa khác không mấy khi em phải mở mồm mà vẫn đâu ra đấy. Với thị, em đang nhịn. Em thực dụng chán. Em không cần thị phải kiss-ass, mà cần thị làm được việc cho em. Một đứa xâu xấu, có lẽ sẽ cần cù và hiệu quả hơn với công việc soạn thảo văn bản và những phép tính toán, phân tích nhàm chán và không phải tiếp xúc với khách hàng. Thế nên em cho thị mượn nhiều tài liệu quý hiếm, cả những cuốn sách mà em đã phải dùng ngoại tệ mạnh để mua, lại cho copy cả những file phân tích tài chính kinh tế, chứa đựng trong đó những thuật toán và công thức mà em đã làm trước đó. Chưa ai khác được em ưu ái đến vậy. Những gì em không bằng lòng, em chỉ mới nói với chị gái của thị.

Dẫu chẳng phải bao giờ người ta cũng đạt được cái người ta muốn, nhưng nhiều lúc sự thất vọng vẫn làm người ta đau lòng đến chua chát. Đấy là cảm giác của em chiều nay khi ngồi kiểm tra kết quả làm việc của Thỏ. Bây giờ thì em thậm chí còn nghi ngờ cả cái câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Mẹ kiếp, bàn ghế gỗ tốt mà kiểu dáng cục mịch, sơn bả véc ni sần sùi thì cũng ra đường ngay chứ gì. Thì ra, một đứa con gái vừa xấu xí, vừa thô lậu đã làm mất sực bình tĩnh của tâm hồn mình. Thỏ ngồi đấy, khoanh tay trước ngực. Mặt thị sưng sỉa. Hai hàm răng tua tủa bật ra một câu nói:

- Em muốn hỏi thật, anh nghĩ về em thế nào?

- Anh rất thất vọng!

Em trả lời thế khi tiếng đã hơi run run. Em vừa quyết định rồi. She has to go. Nhưng em xúc động không phải vì Thỏ. Vì em. Em đã phải chịu đựng điều tiếng và sức ép để nuôi hy vọng. Mấy tháng trời em đã phải kìm nén. Em bước ra toilet. Một cái gì đấy nghèn nghẹn dâng lên cổ:

- Con ngu!

TVT 23-10-2004

Well, let me start by this, the thing just came out from my mind

And now, the end is near;
And so I face the final curtain.
My friend, I’ll say it clear,
I’ll state my case, of which I’m certain.

I’ve lived a life that’s full.
I’ve traveled each and ev’ry highway;
And more, much more than this,
I did it my way.

Regrets, I’ve had a few;
But then again, too few to mention.
I did what I had to do
And saw it through without exemption.

I planned each charted course;
Each careful step along the byway,
But more, much more than this,
I did it my way.

Yes, there were times, I’m sure you knew
When I bit off more than I could chew.
But through it all, when there was doubt,
I ate it up and spit it out.
I faced it all and I stood tall;
And did it my way.

I’ve loved, I’ve laughed and cried.
I’ve had my fill; my share of losing.
And now, as tears subside,
I find it all so amusing.

To think I did all that;
And may I say - not in a shy way,
No, oh no not me,
I did it my way.

For what is a man, what has he got?
If not himself, then he has naught.
To say the things he truly feels;
And not the words of one who kneels.
The record shows I took the blows -
And did it my way!