Thursday, April 20, 2006

Di an oc (Out for snails)

Hôm nay, em đã nhìn thấy cái thằng bạn giai của SMTW2YH. Lúc ấy nó đứng trong quán Cay, loắt choắt như con chuột nhắt. Nó đang gọi ốc. Mặt nó hếch lên, nhìn cô bồi mà cười bằng cả một cái mồm há hốc. Nó với SMTW2YH, đúng là con cú đậu cành mai. Em nhìn nó trừng trừng, một cái nhìn khinh bỉ. Mẹ kiếp! Thằng nào chứ thằng này, em chỉ đá một cái là chết nghéo.

Xung quanh khá đông, phần lớn là đàn bà con gái đang ăn quà. Những chị gái sề mặc kiểu văn phòng, đi làm về. Những cô học sinh sinh viên lẫng cẫng và gọn ghẽ. Tất cả ngồi túm năm tụm ba, chuyện trò ríu rít quanh những chiếc bàn nhựa, hoặc đang gục đầu xuống ăn. Trông họ ăn mà ái ngại. Bởi họ ăn ngon lành quá, hăm hở quá, mắt hùm hụp nhìn xuống bát ốc của mình. Hình như họ tính thầm rằng mình ăn hết chỗ này cũng chưa no.

SMTW2YH của em cũng đang ngồi phè phỡn trước một cái bàn nhựa gần ngay gốc cây. Thằng bạn giai của thị đã gọi một đĩa sò nướng và một bát ốc xào. Thị cạy, thị khêu, thị hút nước soàn soạt. Đôi môi thị, đôi môi tròn và đỏ tự nhiên, ướt sườn sượt. Nước sò, nước ốc chảy xuống cả cái cằm xinh xinh của thị, khiến thị phải lấy giấy vệ sinh để quệt.

Em tự nhiên thấy mỏi mệt vô cùng. Em ngồi đờ ra trên ghế. Em buồn nôn. Lúc bấy giờ tâm trạng em ra sao, em không biết nữa. Một cảm giác hỗn độn, sửa đường cho một cuộc đổi thay. Rất nhiều mộng mơ tan. Một chút thẹn thùng. Một chút lòng thương. Nhưng tình cảm thì nhất định không còn nữa. Thế đéo nào hơn 30 rồi người ta vẫn có thể có những tình cảm bồng bột thế. Tưởng có thể chết vì một người, rồi đột nhiên người ta thấy người ấy chẳng có nghĩa gì với lòng mình nữa. Em muốn về ngay lúc ấy.

Em chẳng giận SMTW2YH đâu. Em cũng không khinh. Em chỉ sáng mắt ra thôi. SMTW2YH đã dạy khôn em. Bây giờ em biết rằng, trước khi nghĩ đến việc đặt những cái hôn lên miệng hoa của gái, cũng nên nghĩ đến việc đổ ốc vào đấy đã.

Trước khi viết những dòng này thì em vừa nói chuyện 3 tiếng với SMTW2YH qua điện thoại. Chuyện vừa xong thì em nhận được một tin nhắn: "Hnay a noi chuyen thu hut lam day!". Sự ấy thường: cứ khi nào em tâm trạng trống rỗng thì nói chuyện lại vô cùng điềm tĩnh, mạch lạc và hài hước, thể hiện đúng trí thức học Đức về, đầu đẫm chất nhờn bên ngoài và văn chương bên trong.

Em đã đau khổ, đã uất ức, đã ước ao, đã thèm khát, đã thất vọng và vẫn hy vọng mãi và phải hy vọng mãi. Sự đời không thể cứ mù mịt mãi thế này. Tương lai phải sáng sủa hơn.


Love has shaken me, sometimes mistaken me,
This time it's making me hide,
Love has told on me then got a hold on me,
Followed my heart to my pride.

But something's been making me blue,
And somehow I can't talk it over with you
Something's been making me sad,
Something I'm missing that I never had,
And I know what's making me blue,
Is losing you.

TVT 7-10-2007

No comments:

Post a Comment