Thursday, April 20, 2006

Con Tho (The Rabbit)

Đã có hồi em thích Thỏ. Em đến nhà thị luôn, tuần một hai lần, có khi lại chở thị đi ăn kem, uống nước tận Hồ Tây. Thỏ là đứa em trong hai chị em gái. Nhưng cũng là đứa chững chạc hơn. Thị trắng trẻo: ấy là một ưu điểm. Thị ngoan: điều này làm em yên tâm. Thị chẳng có nét gì đẹp: đó là thường, các cụ bảo vợ xấu mới là vợ mình. Thị vẩu: cái ấy Xuân Hinh gọi là tươi đây. Thôi cũng được, miễn là đừng cười nhiều quá. Nhưng thị lại vô duyên và không biết giao tiếp: cái này thì không thể chấp nhận được. Thời người ta mong 'expectation of life' qua rồi, bây giờ là 'expectation from life'. Lấy vợ về không phải là để đẻ và làm việc nhà. Vợ là người sánh bước tay trong tay cùng ta trên đường đời, phải biết chụp ảnh như Mike, hay vào mạng cãi nhau như Kềnh. Thời nay người ta không phải lao động để kiếm đủ gạo ăn nữa, mà là phấn đấu tạo cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn, với công cụ là kiến thức, phong cách và các mối quan hệ xã hội phức tạp. Thế là em thôi thị.

Đến khi mãi em cũng được bổ một chức quan nho nhỏ thì em đã tính là đã đến lúc mình cần một đệ tử ruột để làm tai mắt và đỡ đần mình những lúc mỏi mệt, chán chường. Em không thiếu người. Người lớn tuổi hỏi đã có đệ tử chưa, mong giới thiệu người nhà. Người trẻ tuổi cao giọng khen ngợi lộ liễu, mong gần đèn thì rạng. Nhưng em nghĩ đến Thỏ. Thị trung thực. Thị thẳng thắn với bạn bè. Đi học thị toàn làm lớp trưởng. Mà học cũng khá. Phải quyết thôi. Em ấp ủ những dự định táo bạo. Em sẽ đưa thị vào cơ quan em, dù sao thì thị ra trường một năm nay vẫn chưa xin được việc. Em sẽ truyền thụ kiến thức cho thị, sẽ biến thị thành một đứa giỏi giang và kiếm ra tiền. Rồi thì em sẽ chỉ việc nhận việc về giao cho mấy đứa đệ tử tin cẩn, biết giữ tay hòm chìa khóa. Rồi thì tiền nong sẽ rủng rỉnh, mà thời gian rỗi lại nhiều, tha hồ lên mạng tán gẫu với Kềnh. Em thấy phấn chấn lắm. Thực ra đưa Thỏ vào thì có người khác phải ra, nhưng em đã quyết thì em bất chấp sức ép xung quanh. Càng loạn, em càng thích.

Bây giờ thì Thỏ làm việc ở chỗ em được hơn hai tháng rồi. Mà em thì uất ức lắm. Quen bao lâu mà đến lúc ngồi với thị cả ngày em mới biết Thỏ bị sâu răng. Trong ngày, thị thường làm em rợn người bởi những tiếng chép nước bọt choen choét. Hình như thị còn bị đau dạ dầy. Gọi là hình như vì khi các bạn khác hỏi thì thị chối. Nhưng thị hay ợ lắm. Thế thì mồm thị cũng chẳng thể thơm được. Vậy mà lại hay cười lắm. Không nói gì mà thị không cười. Hỏi xong việc chưa: cười; hỏi đã hiểu chưa: cười; chào đi về: cười. Lúc thị cười, mồm miệng thị nhăn nhăn, mặt dơi chả ra mặt dơi, mặt chuột chả ra mặt chuột. Hai hàm răng pênicilin đã vổ lại còn thò ra thụt vào. Nhìn thị cười mà em ái ngại: thế này thì đánh răng làm sao. Cái tư thế thị ngồi mới thật sự làm em tởm. Ngồi gì mà lòi cả quần lót ra. Thịt trắng lộ ra lún phún lông tơ có sần vài cái mụn đo đỏ nữa. Trông thấy, bẩn cả mắt. Mà lòng thì nằng nặng. Ai có thể ngờ là đã có lúc em thích một đứa xấu xí ghê gớm như thế được?

Ở đời người ta thường nói, không ưa thì dưa có giòi. Nhưng của đáng tội, những cô con gái hễ đã không biết chăm chút bản thân một chút, biết làm duyên làm dáng một chút thì tâm tính cũng hết sức thô lỗ. Giờ em nhìn đâu cũng thấy cái xấu của Thỏ, nguyên cũng là do cái cách thức hành xử và giao tiếp tuy mộc mạc, thẳng thắn nhưng lại rất thô lậu của thị. Nhân viên gì mà cãi em nhem nhẻm bằng những câu đập thẳng vào mặt, trước mặt cả những đối tượng thật sự coi em là đại ca của chúng. Chả bao giờ em được thị rót cho ly nước. Giám đốc của em còn phải gọi em bằng anh (tất nhiên là xã giao) và chả dám gọi em bằng cách vẫy tay, vậy mà thị cứ diễn cái hành động ấy tự nhiên. Khi em ra ngoài và ở cơ quan có việc, người gọi điện báo tin cho em chưa bao giờ là thị. Thị đóng mở tủ rầm rầm, đứng lên ngồi xuống xô ghế tán loạn. Thị ngồi buôn chuyện tự nhiên trong khi em đang vắt óc ra làm việc. Có lần đang chát với Kềnh bỗng nghe đánh oàng một tiếng. Thì ra thị vừa đánh rơi nguyên cả cái folder. Mắt em nhòa đi, một cái gì đó chực nổ tung. Thị nhe cái mồm đầy răng ra cãi:

- Tại cái cặp đầy quá.

Đừng tưởng em hiền. Với những đứa khác không mấy khi em phải mở mồm mà vẫn đâu ra đấy. Với thị, em đang nhịn. Em thực dụng chán. Em không cần thị phải kiss-ass, mà cần thị làm được việc cho em. Một đứa xâu xấu, có lẽ sẽ cần cù và hiệu quả hơn với công việc soạn thảo văn bản và những phép tính toán, phân tích nhàm chán và không phải tiếp xúc với khách hàng. Thế nên em cho thị mượn nhiều tài liệu quý hiếm, cả những cuốn sách mà em đã phải dùng ngoại tệ mạnh để mua, lại cho copy cả những file phân tích tài chính kinh tế, chứa đựng trong đó những thuật toán và công thức mà em đã làm trước đó. Chưa ai khác được em ưu ái đến vậy. Những gì em không bằng lòng, em chỉ mới nói với chị gái của thị.

Dẫu chẳng phải bao giờ người ta cũng đạt được cái người ta muốn, nhưng nhiều lúc sự thất vọng vẫn làm người ta đau lòng đến chua chát. Đấy là cảm giác của em chiều nay khi ngồi kiểm tra kết quả làm việc của Thỏ. Bây giờ thì em thậm chí còn nghi ngờ cả cái câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Mẹ kiếp, bàn ghế gỗ tốt mà kiểu dáng cục mịch, sơn bả véc ni sần sùi thì cũng ra đường ngay chứ gì. Thì ra, một đứa con gái vừa xấu xí, vừa thô lậu đã làm mất sực bình tĩnh của tâm hồn mình. Thỏ ngồi đấy, khoanh tay trước ngực. Mặt thị sưng sỉa. Hai hàm răng tua tủa bật ra một câu nói:

- Em muốn hỏi thật, anh nghĩ về em thế nào?

- Anh rất thất vọng!

Em trả lời thế khi tiếng đã hơi run run. Em vừa quyết định rồi. She has to go. Nhưng em xúc động không phải vì Thỏ. Vì em. Em đã phải chịu đựng điều tiếng và sức ép để nuôi hy vọng. Mấy tháng trời em đã phải kìm nén. Em bước ra toilet. Một cái gì đấy nghèn nghẹn dâng lên cổ:

- Con ngu!

TVT 23-10-2004

1 comment: