Monday, February 11, 2008

Glenfiddich!

Nói về trình thưởng rượu, thì em các bác chỉ ở mức độ trên ABC một tí. Nhưng giá thử để viết một bài hay về rượu, chắc chỉ cần một buổi ngồi google để lấy thêm chi tiết rồi viết với kinh nghiệm của mình, hẳn cũng có thể tỏ ra mình thuộc loại sành rượu tầm XYZ vậy. Nhưng em không. Tây có cái phim Alfie, trong đó kể chuyện một thằng cu người Anh bảnh bao sống ở NY chuyên nghề quyến rũ đàn bà, và một lần nó được một quý bà sang trọng mời rượu để chuẩn bị truy hoan. Lẽ thường, cu cậu luôn cố tỏ ra sành điệu và hiểu biết, vậy mà khi ấy cũng đếch biết cái loại rượu mình đang được mời uống đấy là cái loại gì. Việc gì phải khổ thế, phỏng ạ?

Trước hết tán phét về rượu ta. Các cụ nhà mình cứ bảo, cứ mô tả, đại để là “cút rượu đế trong như mắt mèo”, lấy thế làm ngon lắm, em cho là bullshit. Rượu tự nấu trong dân được cất bằng phương pháp thủ công, nguyên thủy, các chất độc hại trong rượu ví dụ như al-đê-hít (gây nhức đầu) còn nguyên, vị thơm chả có mà lại đắng gắt, uống thì chóng say, mồm cảm giác lạnh, say thì nhức đầu, mệt mỏi rã rời tưởng như từng tế bào cơ bắp bị đem ra tra tấn lấy khẩu cung vậy. Còn cái thứ rượu nếp đục nhờ nhờ như nước gạo, khuyên bác nào đi ăn thịt chó thì đừng uống kẻo đi về lại lại nôn hết bao chất bổ béo ra, mà không nôn thì cơ thể các bác phải miễn cưỡng hấp thụ những chất rác rưởi trong rượu ấy, thế thôi. Ấy là rượu gạo, còn rượu sắn thì còn kinh nữa, đắng hơn, sốc hơn, độc hại hơn cứ gọi là gấp 2 lần. Chi tiết này nữa mới kinh: rượu nấu trong dân thường được cho thêm thuốc sâu vào. Điều này em rất chắc, vì họ xa nhà em ở quê thường rượu gửi ra Hà Nội bán nên em biết.

Vì rượu ta phò như thế, cho nên khi lần đầu tiên uống nhằm rượu tây, mà lại là rượu tây xịn, thì em rất sốc vì sự thơm ngon của nó. Ấy là năm chín mấy, chín hai là cùng, dân Hà Nội nói chung còn nghèo, cuộc sống đã có khá hơn thời đêm dài đen tối, nhưng để có rượu tây mà uống chắc chỉ những nhà nào cực kỳ “có điều kiện”. Ấy thế mà em được sở hữu hẳn một chai whisky hiệu Chivas Regal, lại là chai 18 years hẳn hoi nhé! Có điều, cái chai ấy chỉ to bằng lọ cồn y tế, nghĩa là chỉ có 25cl thôi, quy ra chén chắc là được 2 chén hạt mít, mà nếu so với vào bar uống thì chỉ bằng với một ly double. Ngụm đầu tiên em uống bằng cái nắp của cái chai tí hon ấy, hơi ấm thơm ngát sực lên mũi, rượu mềm như nhung lan xuống nóng ran cổ, đúng là uống đến đâu biết đến đấy. Em chỉ dám uống thêm một nắp chai (tí hon) nữa rồi cất đi, lấy làm quý lắm, lâu lâu mới lôi ra ngắm nghía và thưởng thức một hai nắp chai. Em còn nhớ rõ sự kết thúc của chai rượu, hôm ấy cả một tốp bạn bốn năm đứa đến chơi, em lôi chai rượu quý ra khoe, lại mời mỗi bạn một nắp. Trong đám bạn ấy có thằng Cường, giờ nó làm giám đốc một công ty xây dựng ở Hà Giang rồi, nhưng lúc ấy nó cầm cả chai rượu quý còn non nửa của em nó ực một cái hết sạch trong tiếng ồ ngạc nhiên và bất bình của em và mấy đứa còn lại.

(Say quá mai viết tiếp )