Friday, June 16, 2006

Luận về âm nhạc

Nhạc muốn hay, phải khêu gợi được trí tưởng tượng và cảm xúc người ta. Khi nghe một bản nhạc trẻ trung tươi tắn, bạn hãy thử hình dung ra 1 em bé tinh nghịch đang chạy chơi đùa dưới nắng, trên bãi cỏ đầy hoa. Giai điệu phải phát triển tiếp và đủ phong phú để ta hình dung ra bãi cỏ và hoa đấy rực rỡ, sinh động ra sao. Khi giai điệu bỗng nhanh và dồn dập, a thì ra cô bé đang đuổi theo con bướm. Rồi cô bé bắt được nó và chạy về sà vào lòng mẹ. Giai điệu lên tới cao trào và dần dần lắng xuống. Giai điệu đẹp, hấp dẫn là phải vẽ được trong tâm trí người nghe một câu chuyện có bắt đầu, có kết thúc. Có các câu hỏi, sau đó cũng phải có câu trả lời. Và khi nghe xong, nó làm ta thoả mãn chứ không có cảm giác ấm ức.

Nhạc sỹ không viết được những giai điệu giầu sức biểu cảm như thế thì chả có gì để thanh minh ngoài 2 chữ bất tài. Chơi nhạc mà không chơi trong cảm xúc thăng hoa như thế, làm cho nhạc cụ lúc gầm thét dữ dằn, lúc thì thào rên rỉ như chính câu chuyện mà giai điệu đang mô tả, thì chỉ là chơi một cách cơ học, khác gì cái đàn máy quay tay (Orchestrion, Barbarie). Thì chính đó gọi là nhạc công bất tài, ca sỹ bất tài chứ còn gì nữa. Nhưng người nghe mà không để cho trí tưởng tượng bay bổng được, không hiểu được giai điệu thì lại gọi là người tai trâu chứ gọi là bất tài thì lại không ổn.

Ở Việt Nam 10 năm nay, đa số các nhạc sỹ bất tài, ca sỹ vô cảm, còn người nghe thì tai trâu.

No comments:

Post a Comment